Khác với dự đoán của Chấn Hào, Trấn Vân Ấn không to ra mà lại mau chóng thu nhỏ lại còn một mét. Sau đó, theo Tiêu Hoa đánh ra pháp quyết, Trấn Vân Ấn bất ngờ thoát khỏi đám mây, bay rít về phía Tứ Tương Luân! "Hừm một luyện khí đệ tử có thể điều khiển pháp bảo đã giỏi rồi, còn dám lấy cứng chọi cứng với ta. Đúng là chán sống mà!" Chấn Hào nhìn thấy pháp bảo Tiêu Hoa nhanh chóng thu nhỏ lại, cho là Tiêu Hoa sắp hết pháp lực nên không thể giữ pháp bảo to hơn được, định pháp bảo thu nhỏ lại rồi liều chết với mình! Nghĩ vậy, càng truyền thêm pháp lực vào Tứ Tương Luân hòng đập nát Trấn Vân Ấn! "Ầm!" Trấn Vân Ấn đập mạnh vào Tứ Tương Luân vốn lớn hơn mình gấp ba lần. Hào quang bốn màu xung quanh Tứ Tương Luân liền rực sáng như thanh kiếm sắc, đâm về phía Trấn Vân Ấn. Ngược lại, trên mặt Trấn Vân Ấn lại có màn sáng màu đồng thiếc nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển, cứng rắn ngăn chặn hào quang bốn màu kia, sau đó ép tới từng tấc một. Đến khi tiếng va chạm vang lên thì Trấn Vân Ấn đã hoàn toàn áp chế hào quang của Tứ Tương Luân vào trong mình. Ngay khi tiếng vang còn đang quanh quẩn trong tai ba người, hào quang quanh Tứ Tương Luân biến mất, hiện ra bản thể của nó. Không ngờ bị Trấn Vân Ấn vốn nhỏ hơn đập bay ra ngoài! "Hự!" Theo Tứ Tương Luân bị đập rớt, Chấn Hào liền hộc máu mồm, mặt tái nhợt! Chấn Miết đứng ở góc khác thấy vậy liền sợ đến giật mình, vung tay điều khiển pháp khí hình cây giáo dài chừng một mét, thành luồng sáng màu đỏ phóng nhanh về phía lưng Tiêu Hoa! Tiêu Hoa sớm thả phật thức nên liền phát hiện, tay điểm nhẹ, Trấn Vân Ấn phát tiếng "ong ong" rồi lao về phía Chấn Hào! Cùng lúc đó, đại lực kim cương pháp thân của Tiêu Hoa hơi nghiêng người, tay trái đấm mạnh về phía cây giáo kia! "Mẹ nó! Đây mà là luyện khí kì á?" Chấn Miết hầu như không thể tin vào mắt của mình. Tiêu Hoa quá trâu bò đi, một chọi hai trúc cơ tu sĩ mà còn không thất thế! Không chỉ vậy, còn có thể trực tiếp dùng pháp bảo và pháp thân không biết tên kia để đối chọi với pháp khí của trúc cơ kì! Chấn Hào ở gần đó cũng không có thời gian để kinh ngạc. Trấn Vân Ấn vừa nhấc lên thì hắn cảm thấy lực chấn nhiếp khủng khiếp phát ra từ bên trong nó. Lực này còn đáng sợ hơn cả uy áp của Kim Đan kỳ, ép thẳng vào sâu thẳm linh hồn, khiến hắn cảm thấy bất lực, không đường trốn tránh lẫn giãy dụa! "Đây..." Chấn Hào còn chưa có ý chống cự thì đã thấy tuyệt vọng trong lòng, thực tế này khiến hắn thấy ớn lạnh. Hơn nữa, pháp bảo ưng ý bị Trấn Vân Ấn đánh bay, tạm thời mất liên lạc, không thể khống chế. Hắn gấp gáp lấy mười hoàng phù từ túi chứa đồ ra, đánh về phía Trấn Vân Ấn! Lấy hoàng phù chơi pháp bảo, đúng là chuyện cười! Hoàng phù vừa lộ ra liền bị uy thế của Trấn Vân Ấn ép rớt lả tả, như vẻ coi thường bất tận trong mắt Tiêu Hoa. Thấy Trấn Vân Ấn màu đồng thiếc, ở giữa tản ra từng sợi ánh sáng màu đỏ tươi sắp nện trúng người, một luồng hào quang trắng như tuyết từ trong người Chấn Hào bắn ra! Ánh sáng đó chói đến mức Tiêu Hoa phải khép mắt lại... Chỉ thấy trên người Chấn Hào hiện ra một áo giáp màu trắng, ngăn Trấn Vân Ấn lại. Áo giáp này rõ ràng là đã bị hư hao từ trước, chỉ che được phần lưng Chấn Hào, nhưng hào quang màu trắng do nó phát ra vẫn đủ để bảo vệ cả người hắn. Hào quang này chặn trước mặt Trấn Vân Ấn, dù hào quang màu đồng thiếc của Trấn Vân Ấn có đập thế nào cũng không phá được! "Hộ thân pháp bảo!" Tiêu Hoa la lớn. Hắn nên nghĩ tới chuyện này. Nếu ngay cả Chấn Miết cũng có pháp bảo không thua kém Trấn Vân Ấn, thì Chấn Hào không có sao được. Dù sao Yến Lôi Lĩnh cũng là nơi luyện khí của Chấn Lôi Cung nha! Mắt thấy giáp Mạc Vân của mình ngăn Trấn Vân Ấn ở giữa không trung, Chấn Hào không khỏi thở dài. Tuy nhiên, hắn không hề thấy thoải mái, tuy có giáp Mạc Vân nhưng nỗi sợ hãi với Trấn Vân Ấn chẳng hề giảm bớt! Cùng lúc đó, pháp khí của Chấn Miết cũng bay đến phía sau Tiêu Hoa. Sau cơn bất ngờ, Tiêu Hoa thúc dục bàn tay của pháp thân, đấm vào pháp khí hình cây giáo! Một lực lượng khủng khiếp được sinh ra, pháp khí đó cũng bị Tiêu Hoa đánh bay! Chấn Miết chấn động trong lòng. "Quá ghê gớm!" Chấn Miết gắng gượng điều khiển pháp khí quay lại, lòng sinh ra ý bỏ chạy! Chấn Miết vừa nghĩ tới đây thì Tiêu Hoa lại hành động khó hiểu! Tiêu Hoa chợt di chuyển, sử dụng là Tỉnh Lôi độn mà Chấn Miết hoài nghi. Một bóng người mà thần niệm của không bắt được đột ngột xuất hiện trước Chấn Hào! Thấy gương mặt đang nhe răng cười của Tiêu Hoa áp sát vào mình, Chấn Hào liền hoảng sợ lùi lại. Nhưng Tiêu Hoa đâu dễ tha cho hắn, tiếp tục áp sát... Theo cả người tiếp tục tới gần Chấn Hào, Tiêu Hoa cũng cho pháp thân lấy tay trái màu vàng nhạt cầm Trấn Vân Ấn đang quay cuồng giữa không trung. Sau đó lộn tay ném Trấn Vân Ấn về phía Chấn Miết! Trấn Vân Ấn vừa bay đi, sức ép với Chấn Hào cũng biến mất. Chấn Hào tuy không hiểu nhưng chẳng hề đắn đo, liền dùng phi hành thuật nhằm bỏ chạy khỏi Tiêu Hoa! "Còn muốn chạy sao?" Tiêu Hoa mỉm cười, vừa nói vừa phun ra một luồng kiếm quang màu xanh đỏ, đâm thẳng vào mặt Chấn Hào với tốc độ còn nhanh hơn lôi quang! "Phi kiếm phù?" Chấn Hào nhìn kiếm quang mà thấy nhẹ lòng. Phi kiếm phù sao đâm xuyên được pháp bảo Mạc Vân Giáp chứ! Nhưng khi kiếm quang hiện ra thì nỗi sợ hãi như thấy Trấn Vân Ấn liền sinh ra ở sâu trong lòng! "Không xong!" Chấn Hào còn chưa kịp nghĩ gì khác thì kiếm quang đã đâm trúng Mạc Vân Giáp! "Phá!" Chỉ nghe Tiêu Hoa hét lên, hào quang trắng của Mạc Vân Giáp bị kiếm quang đâm xuyên như không khí, trong chớp mắt hướng thẳng vào mặt Chấn Hào! "Quá nhanh! Quá nhanh!" Đây là lời than thở cuối cùng của Chấn Hào. Hắn hầu như vừa có ý nghiêng đầu tránh thì hai mắt đã tối đen, không kịp chống cự chút nào, dù là lấy hoàng phù hay pháp khí khác ra! Khoảnh khắc Chấn Hào chết, Trấn Vân Ấn bị pháp thân Tiêu Hoa ném đi cũng tới trước Chấn Miết! Lúc này, Chấn Miết vừa khống chế được pháp bảo của mình. Lòng hắn cũng sinh ra cảm giác như Chấn Hào khi thấy Trấn Vân Ấn, liền đưa tay vẽ một vòng, một đám mây màu trắng xuất hiện trước người. Bách Điệp Vân Chướng ngăn chặn một ít nghiệp chướng lực từ Trấn Vân Ấn! "Kỳ lạ! Đây là..." Chấn Miết cũng như Chấn Hào, đều không hiểu cơn rung động từ linh hồn là gì! Chỉ đành dùng sức tăng uy lực của Bách Điệp Vân Chướng nhằm bảo vệ chắc bản thân! "E là phải lui!" Chấn Miết thầm than, khi hắn nhìn về phía Chấn Hào liền thấy một cảnh tượng đáng sợ. Vì dáng người cao gầy của Tiêu Hoa chắn trước mặt Chấn Hào nên Chấn Miết không thấy rõ chuyện gì đã xảy ra. Tuy nhiên, xác Chấn Hào rớt xuống cùng Tiêu Hoa xoay đầu lại đều nói rõ một điều. Một tu sĩ trúc cơ tiền kì của Yến Lôi Lĩnh... bị đệ tử luyện khí hậu kỳ từ Vạn Lôi Cốc giết! "Này..." Chấn Miết hơi sửng sốt nhưng cũng không thèm nghĩ nhiều, cũng chẳng để ý tới pháp khí, chuẩn bị thi triển phi hành thuật bỏ chạy! Nhưng khi hắn sắp bay trốn thì Trấn Vân Ấn đã đập tới trước mặt! Lúc trước Trấn Vân Ấn đã bị Bách Điệp Vân Chướng ngăn trở, lần này Chấn Miết cũng không dám sơ suất, xoay người thời gian, như trước vừa một ngón tay, pháp lực nơi vừa một tầng mây trắng che ở mình trước người! "Phốc phốc phốc" liên tiếp ba bốn tiếng va chạm vang lên, vừa bị ngăn trở Trấn Vân Ấn lúc này không ngờ thế như chẻ tre, thoáng cái để chứa nhiều đám mây đều là đục lỗ, sinh mãnh xuất hiện tại Chấn Miết lưng chỗ! "Phôi! ! !" Chấn Miết mặt như màu đất, tâm như tro nguội, ngay cả pháp bảo Bách Điệp Vân Chướng đều bị đánh tan, hắn hộ thân phòng ngự làm sao có thể địch? Đúng là, còn không đẳng Trấn Vân Ấn cập thân, Chấn Miết thân một trận quang hoa hiện lên, tất cả phòng ngự đều bị ép phá. "Phốc" cuối cùng một tiếng vang nhỏ, Trấn Vân Ấn nhẹ nhàng kích tại Chấn Miết lưng, giọng nói này là cực khinh, lực đạo cũng là không lớn, chỉ so với tình nhân xoa lớn như vậy một chút nhi! Nhưng chỉ có bực này lực đạo không ngờ để Chấn Miết toàn bộ hồn phách đều là muốn đánh xơ xác như nhau, Chấn Miết cả người do nếu trời thu tung bay lá rụng, bất lực bay xuống... "Hô" nhìn thấy Chấn Miết cũng bị Trấn Vân Ấn đánh rơi, Tiêu Hoa trường thở dài một hơi, sắc mặt bỗng nhiên một trận đỏ sẫm, không kịp suy nghĩ nhiều, vội vã để lực mạnh kim cương pháp thân thu nhập trong cơ thể, đưa tay một ngón tay, Trấn Vân Ấn bay đến mình đỉnh đầu, để mình bảo vệ, sau đó khoanh chân mà ngồi, thôi động 《 lửa cháy lan ra đồng cỏ tâm pháp 》 để kinh mạch bên trong chân khí dọc theo kinh mạch lưu động đứng lên! Qua thời gian một bữa ăn, Tiêu Hoa sắc mặt khôn ngoan vi thật là tốt chuyển, nhưng Tiêu Hoa không dám tái kéo dài, để phật thức buông ra, nhìn bốn phía tái vô cùng hà động tĩnh, vung tay lên, để Trấn Vân Ấn thu, vừa tập trung địa, để Chấn Miết cùng Chấn Hào túi chứa đồ, pháp bảo đều thu, lại dùng tam muội chân hỏa để hai người thi hài hủy diệt, lúc này mới phi giữa không trung chuẩn bị nhắm hướng đông lĩnh đi. Nhưng vừa bay hơn mười trượng, Tiêu Hoa vừa ngừng lại, cúi đầu nhìn hồi lâu, cả người hạ xuống, đứng ở phía dưới núi nhỏ chi suy xét một trận, vài đạo pháp quyết đánh ra, tại khe núi chỗ hiện ra mấy người trận kỳ cùng một cái trận bàn! "Hừm, đối phó ta một cái luyện khí đệ tử, còn muốn bãi pháp trận sao? Thực sự là thiếu mất mặt!" Tiêu Hoa cười nhạt, vung tay lên, để chứa nhiều đồ đều là thu nhập không gian, lúc này mới phi giữa không trung! Cùng lúc đó, Chấn Lôi Cung một tòa bí ẩn đại điện ở ngoài, bình tĩnh cửa điện chỗ bỗng nhiên một trận quang hoa tần thiểm, một cái Kim Đan kỳ tu sĩ cau mày hiện ra cả người, nhìn trước mắt đại điện, nói nhỏ: "Này vừa người nào rèn luyện đệ tử? Không ngờ có chết ở ngoài..."