Một vạn năm trước các người chưa từng tham chiến, kéo dài hơi tàn cho tới hôm nay, mắt thấy Nhân tộc sinh ra một vị Nhân Vương, lại nói đó là đầu nguồn của đại kiếp nạn, không chịu đi ra. Tốt lắm, vậy các người cứ chết già ở trong tổ địa, không cần đi ra nữa. - Vũ, ngươi đang vi phạm tổ lệnh của đại tổ!Trong sương mù hỗn độn truyền ra một thanh âm phẫn nộ, một luồng sóng đáng sợ truyền đến, thế mà trực tiếp trói buộc Vũ Hoàng muốn rời đi. Hắn vừa kinh vừa sợ, tức giận nói:- Đại tổ, đại tổ, các người ai nấy ngay cả trái tim cũng đã mục nát rồi sao?- Không phải mục nát, là chúng ta nhìn không thấy hy vọng. Trong sương mù truyền ra một thanh âm già nua, khàn khàn, lộ ra tuổi xế chiều, khiến cho người ta có một loại cảm giác sắp mục rữa tan biến. Giống như một khúc gỗ mục nát, tỏa ra khí tức hư thối. Một ảo ảnh đại tổ hiện lên, lặng lẽ nhìn Vũ Hoàng. - Ngươi chính là con cháu duy nhất còn sống của ta, vạn năm trước ta đã hao phí hơn phân nửa tổ huyết bảo tồn ngươi. - Chúng ta kéo dài ngươi một vạn năm không phải để ngươi quát mắng chúng ta, mà là muốn ngươi để lại một phần hy vọng cho Nhân tộc. Ảo ảnh vị đại tổ kia nói với giọng điệu thê lương:- Trận chiến vạn năm trước, đám người chúng ta đều tham dự, đi theo Nhân Hoàng đời trước giết hết bách tộc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại. - Trận chiến năm ấy phá hủy vô số nội tình của tộc ta, Thiên Nhân tử thương vô số, Thánh Nhân kêu rên, Chí Tôn đẫm máu, trời cũng gào khóc. - Ngươi nói chúng ta không tham chiến, đó là vì chúng ta bị Nhân Hoàng đưa về, giữ gìn mồi lửa. Đại tổ hai mắt đục ngầu, bên trong chiếu ra một mảnh núi thây biển máu, vô số sinh linh gào khóc, kêu la thảm thiết, từng cảnh tượng ngày xưa hiện ra, chấn động lòng người. Vũ Hoàng rung động, ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nói lời nào, bỗng nhiên không thể nói gì được nữa. - Ngươi đã hiểu chưa?Ảo ảnh đại tổ hờ hững nhìn Vũ Hoàng. Vũ Hoàng sắc mặt thay đổi liên tục, không cam lòng nói:- Chẳng lẽ phải đứng nhìn Nhân Vương thế hệ này của Nhân tộc chúng ta vừa mới sinh ra đã bị dị tộc bóp chết sao?- Không phải, ngươi sai rồi. Vị đại tổ kia lắc đầu. Vẻ mặt lão nghiêm túc trang nghiêm nói:- Nhân Vương chính là đi ra từ trong sát kiếp, Nhân Hoàng càng nương theo hàng ức vạn thi cốt từng bước đi ra. - Bầu trời này không thuộc về Nhân tộc chúng ta, Nhân Hoàng thật sự không cách nào bị bóp chết, bất cứ kiếp nạn gì cũng chỉ là đá lót chân cho sự trưởng thành của hắn, một bước một miếng đá, chân đạp hàng ức vạn thi hài, rột rửa trong vô tận biển máu, trải một con đường lớn, vì Nhân tộc mà giết ra một khung trời thuộc về Nhân tộc. Lời nói này lộ ra sự sát phạt quyết đoán, dường như núi thây biển xương hiện lên trước mắt khiến cho Vũ Hoàng vì thế mà chấn động. Hắn bỗng nhiên hiểu ra cái gì đó, nhưng lại không thể nghĩ thông được. Vũ Hoàng có chút chần chờ hỏi:- Vậy vì sao danh hiệu Nhân Vương lại biến mất?Vị đại tổ kia tràn đầy thâm ý nhìn hắn, lắc đầu:- Không thể nói, ông trời không thể phong hoàng cho Nhân tộc ta được. - Ngươi hãy nhớ kỹ, Nhân hoàng trưởng thành không cần bất cứ kẻ nào hộ đạo, càng không cần bất kỳ trợ giúp nào, trợ giúp của ngươi chỉ có thể coi là hại hắn, trở ngại hắn. - Các thế hệ Nhân Hoàng cùng nhau đi tới, không có ai là không đạp hàng ức vạn thi hài bước ra, ngươi càng giúp hắn thì càng ngăn cản hắn đi tới, bởi vì dù ngươi có chặn giúp một lần, tiếp theo sẽ có nguy cơ mãnh liệt hơn phủ xuống. Vị lão tổ kia mỗi chữ mỗi câu giải thích, dùng nhận thức, cái nhìn, hiểu biết của mình nói rành rọt cho Vũ Hoàng nghe. Giờ phút này, Vũ Hoàng trong lòng thật sự đã hiểu ra điều gì đó. Vị đại tổ kia thở dài nói:- Ngươi hiện tại chắc cũng đã biết rõ vì sao một vạn năm trước chưa từng có Nhân Vương xuất hiện, là do Nhân Vương đều sinh ra đúng dịp theo đại thế của Nhân tộc. - Nhân tộc ta tích lũy khí vận một vạn năm, rốt cục khôi phục một chút nguyên khí, cuối cùng cũng dựng dục một hạt giống Nhân Hoàng, màn mở đầu của đại kiếp nạn đã bắt đầu, ngươi tự mình chuẩn bị sẵn sàng đi. - Một kiếp này tới còn mãnh liệt hơn so với một kiếp của vạn năm trước, thế nhưng, thế hệ này của chúng ta dựng dục ra được hạt giống Nhân Hoàng dường như có chút khác biệt. - Quái lạ! Đại tổ lẩm bẩm, bên trong đôi mắt đục ngầu chiếu ra từng hình ảnh vụn vỡ, dường như có thể xem thấu cảnh tượng tương lai, khiến người sợ hãi. - Ngươi vốn là hạt giống chúng ta chuẩn bị bồi dưỡng thành Nhân Hoàng thế hệ này, nhưng xem tình huống thì ngươi thất bại, những Nhân tộc khác ở khắp nơi đều có kế hoạch bồi dưỡng hạt giống của riêng mình. - Không rõ lần này bọn họ có thất bại hay không. .