Dịch giả: Đào_muội Biên: Xiao Trong lầu các, sắc mặt Vũ Hoàng âm trầm, nguyên khí hùng hồn như sóng biển cuồng bạo, từ trong cơ thể hắn tràn ra, làm cho cả tòa lầu các đều run rẩy. Nhưng đối diện với ánh mắt sắc bén cùng nguyên khí uy áp của hắn, thiếu nữ áo tím trước mặt tựa như không nghe thấy. Nàng nhìn chằm chằm bàn cờ hóa thành bột, có chút buồn bã buông con cờ trong tay xuống. - Vũ Hoàng, đây là lời khuyên thành thật của muội với huynh, đừng xem những người kia như vô hình. Thiếu nữ áo tím thản nhiên nói/ - Đừng quên khí vận bắt đầu và kế thúc đều bắt nguồn từ hắn. Theo nghĩa nào đó mà nói, hắn đã tạo ra chúng ta. Có điều nếu chúng ta đã lấy được tiên cơ, thì thời điểm tốt nhất là duy trì cảnh giác. - Nếu như huynh không muốn cuối cùng lại bị người khác đoạt về. Trong mắt Vũ Hoàng tựa như có ngọn lửa đang cháy, nói: - Muội đang nói tên phế long kia? Hắn xứng sao? - Ngoài ra, ta không phải nói với muội một lần. Đừng cho rằng chúng ta đã đoạt được khí vận của hắn, đây chỉ là chúng ta lấy lại thứ thuộc về chúng ta mà thôi. - Hắn mới là kẻ ăn trộm. - Một kẻ ăn trộm do ông trời sai lầm tạo ra! Thiếu nữ áo tím tên Vũ Dao, mắt bình tĩnh quét hắn một cái, nói: - Tên phế long mà huynh nói, một tháng trước đã ổn định Tề vương loạn. Cho dù huynh đã âm thầm phái sáu vị cường giả thái sơ cảnh đi tiếp viện, nhưng cuối cùng vẫn thua. - Hơn nữa cái gọi là phế long, trên chiến trường đích thân chém chết Vương Triều Thiên thái sơ cảnh. Vũ Hoàng lạnh lùng cười, nói: - Từ lúc ta nhận được tình báo, tên phế long đó hiện nay chỉ là thực lực dưỡng khí cảnh. Hắn có thể chém chết Vương Triều Thiên, chẳng qua dựa vào sức mạnh ngoại vật tương tự như ngân giáp. Ta và muội chắc đều hiểu rõ, sức mạnh của ngoại vật này tất nhiên có hậu di chứng, không thể tùy tiện vận dụng. Cho nên tên phế long đó chắc đã bị bức đến không còn cách nào, mới chỉ có thể dùng cách này. - Mà hiện giờ tên đó trong hậu di chứng rốt cuộc chết hay chưa cũng không ai biết. - Còn việc chém chết Vương Triều Thiên… Khóe miệng Vũ Hoàng hiện lên vẻ khinh miệt nói: - Loại chiến tích dựa vào ngoại vật, sợ là còn không vào được mắt ta. Lông mày lá liễu của thiếu nữ áo tím chau lại, nói: - Vũ Hoàng, rồi sẽ có ngày huynh sẽ bại dưới sự cao ngạo và tự đại của mình. Vũ Hoàng bình tĩnh nói: - Bởi vì ta có tư cách này. Thiếu nữ áo tím khẽ lắc đầu, có chút mất hứng. Cô đã nhắc nhở Vũ Hoàng đừng như vậy, nên cô cũng lười nói thêm nữa. Nhìn bộ dạng của cô, thần sắc Vũ Hoàng hòa hoãn một chút, nhẹ giọng nói: - Muội yên tâm đi. Đợi sau khi ta lấy được tạo hóa của thánh tích sẽ tìm cách tiêu diệt Đại Chu hoàn toàn, miễn trừ hậu hoạn. Vũ Dao từ chối cho ý kiến, phẩy phẩy bàn tay nhỏ bé, nói: - Huynh đi chuẩn bị đi. Sau ngày mai ta sẽ lên đường rời đi. Sau này gặp lại không biết là lúc nào. Vũ Hoàng nhìn chằm chằm cô, sâu trong ánh mắt lưu động tình cảm nóng bỏng nói: - Vũ Dao, ta sẽ khiến muội hiểu rõ. Ta mới là chân long. Thế gian này chỉ có ta và muội mới là cặp đôi phù hợp nhất. Giọng nói hạ xuống, hắn quả quyết xoay người, phất tay áo đi xa. Mắt phượng Vũ Dao nhìn hướng hắn rời đi. Trong con người không chút gợn sóng. Sau đó cô quay đầu nhìn về nơi xa xăm. - Chu gia thánh long… - Mặc dù mượn vận khí của ngươi, nhưng trên đời này vốn là cá lớn nuốt cá bé. Nếu ngươi đã chết thì thôi vậy. Nếu ngươi thật sự có thể bò dậy lần nữa… Đầu lưỡi hồng hào của Vũ Dao khẽ đưa ra, liếm liếm cái miệng nhỏ đỏ thằm. Trong mắt phượng hiện tên ánh sáng yêu dị. - Vậy ta…sẽ ăn sạch ngươi! Ngày thứ hai. Trước đại điện hoàng cung Đại Vũ, rất nhiều tướng lĩnh đại thần ngửa mặt lên trời. Ở lầu các cao vút có một đạo nguyên khí màu đỏ hùng hồn phóng lên trời. Nguyên khí tựa như mặt trời sáng rực, tỏa ra biến động cực kì nóng bỏng. Thậm chí ngay cả không khí cũng bị cháy đến vặn vẹo. - Cung tiễn thái tử điện hạ! - Chúc thái tử đắc thắng trở về! Bên dưới rất nhiều âm thanh truyền tới. Xẹt! Nguyên khí màu đỏ gào thét hệt như một đám mây lửa. Trên đám mây lửa đó có một thân ảnh mảnh mai đứng chắp tay, thần thái ngạo nghễ. Hắn không hề để ý đến những người tiễn biệt kia, chỉ đưa mắt nhìn về tòa điện vũ nào đó sâu trong hoàng cung. - Vũ Dao, ta sẽ chứng minh cho muội thấy ai mới là chân long. Một lát sau, hắn thu hồi ánh mắt, chân không do dự đạp nguyên khí màu đỏ. Trong tiêu điểm của vạn chúng biến mất nơi chân trời. Kiếm vương triều. Bên dưới một đỉnh núi cô độc hệt như lưỡi kiếm. Một bóng người từ trong núi từng bước đi ra. Khi càng đến gần mới phát hiện, đó là một người trẻ tuổi mặc áo bào xám. Có điều mắt hắn quấn một miếng vải đen. Sau lưng hắn đeo một chuôi kiếm đen. Kiếm đen cổ xưa, tựa như không có mũi. Nhưng mơ hồ lại có kiếm khí kinh người phát ra. Những nơi hắn đi qua, đất đá trên mặt đất đều lặng lẽ nứt ra, chỗ đứt gãy bóng loáng như gương. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt bị miếng vải đen che giấu tựa hồ như nhìn về phía xa xăm. - Thánh tích chi địa… Hắn lẩm bẩm nói, âm thành lộ rõ tiếng khàn khàn. - Ta cần một đối thủ chân chính, trui luyện kiếm của ta. - Tên Vũ Si của Ninh gia, Vũ Hoàng của Đại Vũ vương triều chắc là một đối thủ tốt? Kiếm đen sau lưng hắn khẽ chấn động, tựa như không đợi nổi muốn tỷ đấu cùng những nhân vật đứng đầu trong nhiều đồng bối. Vạn Thú vương triều. Hú! Tiếng thú gào đinh tai nhức óc từ trong thành thị vang lên. Sau đó toàn bộ người trong thành thị đều thấy một con dực thú phiến to lớn vỗ cánh, bay lên trời. Trên con dực thú đó, có một thiếu nữ đang ngồi quỳ. Cô có mái tóc dài màu xanh, hai tròng mắt tràn đầy linh động, bộ dạng cổ linh tinh quái. Trên bả vai mềm mại của cô có một con chim nhỏ màu băng lam nhảy nhót, phát ra tiếng líu ra líu rít. Trong đôi điểu đồng kia, phảng phất ngưng tụ hàn khí vô biên. - Hì hì, Tiểu Hàn, cuối cùng chúng ta có thể ra ngoài chơi rồi. Thiếu nữ vuốt ve chim nhỏ, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn. - Nghe nói lần này thánh tích rất vui, có rất nhiều người lợi hại. Hì hì, trong đồng bối Vạn Thú vương triều không ai có thể đánh bại chúng ta. Hi vọng mấy kẻ kia sẽ không quá nhàm chán. - Đi thôi! Thiếu nữ hô to một tiếng, dực thú kia phát ra tiếng gầm thấp, hai cánh chấn động, tốc độ tăng vọt, cưỡi gió bay xa. Bùm! Trong sân võ… Nguyên khí cuồng bạo bùng nổ, càn quét ra, trực tiếp khiến mười mấy nhân ảnh chật vật bay ra ngoài, nhất thời người trong viện đều lộn ngược. - Haha, các ngươi yếu quá rồi! - Chán chết được, chán chết được. Nói với phụ vương ta, ta muốn đi thánh tích. Ở lại đây thật không có ý nghĩa! Trong đám hỗn loạn kia, chỉ có một bóng người đứng vững. Thân người hắn to lớn như tháp sắt. Ánh mắt quét một lượt, trong mắt tràn đầy vẻ hiếu chiến mãnh liệt. Tựa như một con khỉ đột hung dữ. Hắn toét miệng hướng về phía mọi người cười lớn, sau đó không chút do dự, chân giẫm một cái, thân hình phóng lên cao, nhảy mấy cái liền biến mất. Nhìn bóng hắn rời đi, mọi người trong sân võ thở phào nhẹ nhõm, sau đó phát ra tiếng hoan hô. - Tên quái vật này cuối cùng cũng đi rồi… - Cuối cùng cũng không bị hắn hành hạ nữa… - Mấy tên đi thánh tích sợ là xui xẻo rồi. Một khi bị tên điên này đụng phải, xem như xong đời… - … Phía bắc đại lục Thương Mang, Tả Khâu thế gia. - Tiểu thư, đến giờ rồi. Gia chủ bảo ta đến thông báo với cô có thể lên đường rồi. Bên ngoài gian hương các, có tiếng thị nữ cẩn thận vang lên. Trong hương các, trên giường mềm mại có một cơ thể trắng như tuyết quấn trong chăn mỏng. Nhưng dù vậy vẫn tạo ra đường cong cực kì yêu nhiêu. Nghe thấy tiếng nói, người trong chăn ngồi dậy. Chiếc chăn tuột xuống nhất lời lộ ra thân thể mềm mại như ngọc, mái tóc dài rủ xuống trước người, che lại chỗ đầy đặn phong nhuận kinh tâm động phách kia. - Vào đi. Nàng nâng gương mặt nhỏ nhắn lên, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ đó cực kỳ quyến rũ, giống như tiểu yêu tinh vậy, khiến người ta tim đập thình thịch. Thị nữ cẩn thận đẩy cửa vào, nhìn thấy người hấp dẫn kia trên giường. Dù là nữ tử cũng không nhịn được đưa mắt nhìn khắp cơ thể vô cùng bá đạo đó. Thị nữ vào phòng, đem quần áo hầu hạ cô mặc vào. Váy dài màu đen che phủ người, lại càng lô ra vóc người vô cùng tinh tế. Mảnh mai mà đầy đặn, đều là đường cong cũng đủ để hấp dẫn nhiều ánh nhìn. - Hì hì, cảm ơn Tiểu Bích Liễu. Nói với cha ta, lần này ta ra ngoài nhất định sẽ tìm một chàng rể tuyệt vời về cho ông ấy! Tiểu yêu nữ cười hì hì hôn gương mặt mịn màng của thị nữ một cái. - Nhất định phải lấy được tạo hóa. Thị nữ bất đắc dĩ nhắc nhở. - Tạo hóa gì đó sao có thể so với tìm một trượng phu tốt tốt hơn tỉnh tâm hơn? Tiểu yêu nữ trừng mắt nhìn, cười khanh khách nói. - Được rồi, đi thôi! Có điều nàng cũng không trêu chọc nhiều, phất cái tay nhỏ, thân hình mềm mại chuyển động, chỉ thấy bóng nàng lúc hiện lúc ẩn. Sau mấy lần hô hấp biến mất ở nơi xa. Thị nữ nhìn thân pháp quỷ mị của nàng, không kiềm được khen ngợi. - Thân pháp tiểu thư, trong đồng bối đại lục Thương Mang, xem như đứng đầu. Đây là một nơi chôn xương âm u, trong núi xương trắng chất đống. Trong toàn bộ trời đất đều tràn ngập tử khí. Rắc rắc. Trong núi chợt có thanh âm truyền ra, chỉ thấy đoàn người ảnh đi ra. Đoàn người đó từng bước cứng ngắc, cả người phát ra tiếng, ánh mắt trống rỗng. Nhìn kỹ lại, cuối cùng phát hiện trên người họ không có chút sinh cơ nào. Tựa như xác sống. Trên vai họ khiêng kiệu lớn màu trắng. Chỉ là bên trên có đồ văn quỷ diện máu tươi đầm đìa, phát ra khí quỷ dị âm u. Có âm phong gào thét, thổi tung bức màn trắng. Dưới màn trắng, hiện ra một gương mặt trẻ tuổi tái nhợt không chút huyết sắc. Mắt hắn trắng xám, quanh thân phảng phát quẩn quanh khí tử cong, khiến người ta không lạnh mà run. Trăm quỷ khiêng kiệu. Kiệu trắng đi xa, phảng phất có âm thanh âm lãnh từ xa truyền tới. - Diêm vương hành, người sống tránh… Cùng lúc đó tại đây. Trên toàn bộ đại lục Thương mang, nhiều nhân vật thiên tài nổi danh một phương, đều là từ các nơi khác đi ra. Mục tiêu của bọn họ đều giống nhau, toàn bộ hướng về Thánh Tích Chi Địa nằm giữa đại lục. Vì vậy toàn bộ đại lục Thương Mang, vô số ánh mắt đều hội tụ lại. Tất cả mọi người đều muốn biết khi những tuấn kiệt trẻ tuổi kiêu ngạo kia đụng độ nhau, chắc sẽ thú vị cỡ nào. Có điều bất luận thế nào, Thánh Tích Chi Địa đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại lục. Nơi phong vân hội tụ, ắt sẽ xuất hiện tiềm long.