- Ta là Tần Vấn Thiên, mệnh ta như yêu! Tần Vấn Thiên đứng ở dưới tấm bia, khẽ nói, nhưng giọng nói vẫn kiên định như vậy. Yêu chi mệnh, sao cứng cỏi vậy? Cổ Yêu lợi hại, chỉ cần một hơi vẫn còn tồn tại, có thể không chết. Cả đời Tần Vấn Thiên mới đi qua lịch trình ngắn ngủi nhưng đã nhiều lần sinh tử, cực kỳ nguy hiểm, mạng của hắn cứng cỏi như yêu giúp hắn nhiều lần thoát chết. Hôm nay, không nói đến việc chiến với Tư Đồ Phá, sao hắn có thể thua bởi cổ niệm Thiên Bi được. Cổ niệm này không giết chết được hắn. - Bậc thang Thiên Bi, hai mươi bảy bậc, lên tới đỉnh. Mọi người phía dưới, mắt nhìn hư không, trong lòng sinh ra cơn sóng lớn. Tư Đồ Phá mạnh mẽ nhất còn đang do dự không tiến lên, Vân Mộng Di có thiên tư vượt trội cũng bị ép đánh ngã xuống, bị trọng thương đáng sợ, nhưng Tần Vấn Thiên hắn, người đi lên cuối cùng bước lên mang theo chấp niệm không có gì sánh kịp, leo lên bậc cuối của Thiên Bi cổ. Hắn đứng ở đó dường như đưa tay ra là có thể chạm vào Thiên Bi. - Tại sao có thể như vậy? Nhạc Băng Ảnh có chút không dám tin, Tần Vấn Thiên lại đứng vững vàng, hắn ở ngay dưới Thiên Bi, tấm lưng kia tắm gội ánh sáng Thiên Bi, mặc cho sức mạnh xuyên qua thân thể, hắn đứng sừng sững bất động. Tất cả đám người Huyền Yên, Huyền Tâm, Lư Thi Ngữ đều ngẩng đầu, nhìn cảnh không thể tưởng tượng nổi này, chưa bao giờ có người hoàn thành hành động vĩ đại này. Hôm nay Tần Vấn Thiên hoàn thành được ư? Huyền Yên đã tự mình cảm nhận qua sức mạnh của bậc thang thứ mười chín, nàng biết nơi đó đáng sợ bao nhiêu, còn Tần Vấn Thiên lại ở bậc hai mươi bảy, nàng giống như không có cách nào tưởng tượng ra nơi đó kinh khủng như thế nào, nhưng mà Tần Vấn Thiên hắn làm được rồi. - Ý chí của con người là bẩm sinh mà ra, hay là rèn luyện qua ngày? Huyền Yên thì thào nói nhỏ, giống như đang hỏi mình, nàng không biết, nàng sinh ra ở đại gia tộc, thiên tư xuất chúng, là hòn ngọc quý trên tay, sau đó đến điện Huyền Nữ tu hành, đã trải qua rất nhiều thứ. Nàng có thiên phú kiệt xuất không thiếu tài nguyên tu hành nhưng điện Huyền Nữ vẫn để cho nàng thực hiện những việc nguy hiểm, để nàng cạnh tranh cùng các nhân vật ưu tú khác, nàng luôn phải trổ hết tài năng, trở thành công chúa điện Huyền Nữ, ngoại trừ thiên tư, còn có lòng cứng cỏi. Nhưng vì sao lúc đó nàng và Tần Vấn Thiên lại có chênh lệch như vậy? Điều này không khỏi làm nàng hoài nghi, tu hành ở thế gia cường đại hoặc tông môn so với tự mình lang bạt khổ luyện thì có ưu thế hơn sao? Tần Vấn Thiên kia hình như không hề nghe nói hắn thuộc về một tông môn nào. Hẳn là bẩm sinh. Huyền Tâm thì thầm một tiếng, người có bẩm sinh có thể quyết định thiên phú, nhưng người thành tựu, tuyệt đối không phải hai chữ thiên phú có thể quyết định, ý chí cứng cỏi hay không, không có một chút quan hệ tới thiên phú bẩm sinh. Vân Mộng Di ngồi khoanh chân trên mặt đất, trên người bị thương rất nặng, nàng đang nhắm mắt điều hòa hơi thở nhưng lúc này này cũng mở mắt, trong con ngươi xinh đẹp kia lúc này lộ ra một tia cười nhẹ, nhưng cảnh tươi cười này có lẽ không ai hiểu được hàm nghĩa. Đám người Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc, Sở Mãng cũng rung động, đương nhiên là vô cùng vui mừng, Tần Vấn Thiên đi tới bậc thang cuối của cầu thang Thiên Bi cổ, một bước này Tư Đồ Phá dám bước ra không? Tư Đồ Phá nhìn Tần Vấn Thiên lên tới đỉnh, lòng hắn dao động. Quyền tu hành ở ba mươi sáu núi Vô Song Giới, hắn là người thứ ba, trước có Vân Mộng Di, sau có Tần Vấn Thiên, bọn họ đều bước lên một bước cuối cùng, Tư Đồ Phá hắn không dám sao? Tần Vấn Thiên đứng đó, tuy bình tĩnh nhưng mà qua biểu hiện của Vân Mộng Di có thể biết trước, chắc chắc là Tần Vấn Thiên không nhìn đơn giản như vậy, hắn lúc này không biết đang trải qua cái gì. Bước lên bước này, có khả năng hắn giống như Tần Vấn Thiên, đứng ở đó, đón nhận hàng vạn hàng nghìn đau nhức, lòng ban đầu không đổi là có thể đón nhận, cũng có khả năng như Vân Mộng Di, bị đánh cho lăn xuống, người bị thương nặng, đương nhiên còn có một loại khả năng, lòng yếu đuối có lẽ sẽ chết ngay tức khắc. - Không đi bước này, lòng ta khó yên. Tư Đồ Phá cũng là nhân vật thiên tài khó có được, hắn tự bảo bản tâm, phải chiến thắng hoảng sợ, chiến thắng cổ niệm lùi bước, hắn muốn để ý chí bản thân trở nên cứng cỏi, để chấp niệm của mình ngoan cường một lần nữa. Kỳ thực, cuộc chiến hôm nay, hắn và Tần Vấn Thiên đều đã chiếm được lợi ích lớn. Hắn bước vào Nguyên Phủ tầng chín, ba loại võ đạo ý chí đều bước vào viên mãn, Tần Vấn Thiên có thể đột phá bậc mười tám để đi tới, nói như vậy võ đạo ý chí sẽ lột xác, hơn nữa, tâm cảnh của hắn cũng được thăng hoa một lần. Đối thủ mạnh mẽ có khi sẽ hủy diệt đối phương, nhưng tương tự cũng có thể đạt được thành tựu như nhau. Lần đấu tranh này, giữa hắn và Tần Vấn Thiên chính là thành tựu như nhau. Không có Tần Vấn Thiên, không có Vân Mộng Di, chỉ sợ hắn sẽ không để cho lòng mình trở nên cứng cỏi như vậy, đi thẳng tới nơi này. Tương tự, không có hắn, Tần Vấn Thiên có thể lên tới đỉnh hay không? Mọi thứ sẽ biến đổi, nếu như hắn dừng bước ở tầng mười tám, có lẽ, khi Tần Vấn Thiên đi lên tầng mười chín sẽ mất đi tín niệm. Giống như Phàm Nhạc, một lòng hắn bước lên vì Huyền Yên, chiến vì Huyền Tâm, Huyền Yên dừng bước tầng mười tám, hắn dùng hết tất cả bước lên tầng mười chín, người bị thương nặng, nhưng mà đó thật sự chính là cực hạn của hắn sao? Hắn có thể đột phá cực hạn kia hay không? Hắn đã ở đó, vì sao không thể đứng vững? Bởi vì Huyền Yên, thừa nhận thất bại, về sau, Phàm Nhạc cũng bị đánh từ tầng mười chín xuống. Cuối cùng, bước cuối cùng của Tư Đồ Phá bước ra, nhưng khi thực sự bước ra bước này, hắn mới biết được Vân Mộng Di gặp những gì. Chỉ trong nháy mắt, Tư Đồ Phá bị đánh xuống, trong nháy mắt toàn thân nhuốm máu, trái tim điên cuồng nhảy lên, suýt nữa nổ tung mà chết. Thử hỏi, khi trái tim mình sắp bị vỡ vụn, lúc ý chí bị chém đứt, tâm tư của ngươi có thể bất động? Tư Đồ Phá bị đánh rơi xuống, nằm trên mặt đất, Nhạc Băng Ảnh vội chạy tới bên cạnh hắn, đỡ thân thể Tư Đồ Phá lên nhưng mà thấy Tư Đồ Phá cầm lấy cánh tay Nhạc Băng Ảnh, ngồi dậy, mặc dù toàn thân nhuốm máu nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn Tần Vấn Thiên, sao hắn ta làm được? - Qua mười năm, cầu thang Thiên Bi cổ mở ra ba lần, tạo điều kiện cho người thành Thương Châu. Nhưng mặc dù những nhân vật kiệt xuất gần mười năm qua đều có cơ hội lên cầu thang Thiên Bi cổ lần này, cũng không nhất định có thể làm được một bước như ta, bước cuối cùng này, có bao nhiêu người có thể đi? Tư Đồ Phá nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên, lúc này, trong mắt của hắn lộ ra một tia phức tạp. - Ta thua rồi. Tư Đồ Phá khẽ nói. - Ngươi không bại, chẳng qua suy nghĩ sai lầm, cái này không tính là gì. Nhạc Băng Ảnh an ủi nói. - Bại chính là bại, đây không phải suy nghĩ sai lầm, nếu cho ta thêm cơ hội, ta vẫn không thể làm được. Tư Đồ Phá khẽ nói, đây là lần đầu tiên trong đời hắn bại. Lòng Nhạc Băng Ảnh run lên, chỉ thấy nàng ta ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Vấn Thiên, hắn vẫn đứng dưới Thiên Bi như trước, Tư Đồ Phá bại bởi hắn. Trước đó, nghe nói thiên phú hắn không yếu, được quyền tu hành ở ba mươi sáu núi, Nhạc Băng Ảnh muốn gặp, khi đó, nàng không để ý đến đối phương, nhưng hôm nay, hắn đã đánh bại sự kiêu ngạo của nàng, Tư Đồ Phá. Đây là lần đầu tiên Nhạc Băng Ảnh nghe được chữ bại từ trong biệng Tư Đồ Phá. - Tư Đồ Phá, bại một lần mà thôi, với thiên tư của ngươi, đừng để ảnh hưởng tâm cảnh của mình. Nhạc Băng Ảnh thấy vẻ mặt Tư Đồ Phá lo lắng ý chí của hắn bị đả kích. - Yên tâm đi, lòng ta vẫn kiên trì. Ánh mắt Tư Đồ Phá nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên trong hư không, trong mắt hắn hiện lên một tia lạnh. - Người này có ý chí cứng cỏi càng đáng sợ hơn ta, việc bị trục xuất khỏi Vô Song giới không quan trọng, nhưng người này phải chết. Tư Đồ Phá khẽ nói, thần sắc kiên định, mơ hồ có chút sát ý mãnh liệt. Trải qua trận chiến này, hắn bội phục Tần Vấn Thiên, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến việc muốn giết Tần Vấn Thiên, thậm chí, để chấp niệm này của hắn càng thêm mãnh liệt, Tần Vấn Thiên, nhất định phải chết. - Thế nhưng, Vô Song lão nhân… Nhạc Băng Ảnh khẽ nói, Tần Vấn Thiên đứng ở chỗ cao nhất, cuộc tỷ thí này chính là do Vô Song lão nhân quyết định, lúc này lại muốn giết Tần Vấn Thiên, có lẽ Vô Song lão nhân sẽ can dự. - Ta biết, ta trị thương trước. Tư Đồ Phá mở miệng nói, hắn lập tức nhắm mắt lại, an tâm hồi phục vết thương. Bại, mặc dù có một chút đả kích đối với hắn nhưng không ảnh hưởng được lòng của hắn, hắn đi tới bậc hai mươi sáu, chỉ thiếu chút nữa là lên đỉnh, hắn không có gì để hối hận, lại càng không có tâm ma, hơn nữa, vẫn có chỗ lợi ích, nhờ quá trình lên đỉnh lần này, thực lực được tăng lên, sao không phải là chuyện tốt. Chỉ cần Tần Vấn Thiên chết, như vậy tất cả đều vẽ ra dấu chấm tròn viên mãn. Về phần hắn bị tổn hại danh tiếng, hắn còn có cơ hội cứu vãn trong hành trình đến cố đô thành Khâm Châu của Đại Hạ, cuộc chiến Thiên Mệnh bảng. Hắn sẽ mạnh mẽ bước lên Thiên Mệnh bảng, khi đó, người nào còn chất vấn Tư Đồ Phá hắn? Về Tần Vấn Thiên, lúc này những gì hắn trải qua còn phức tạp hơn so với trong tưởng tượng của mọi người, lúc này ý niệm của hắn dĩ nhiên đã tiến vào bên trong Thiên Bi. - Cổ niệm Thiên Bi, Thiên Bi này có ý niệm của mình? Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động, lúc này, trước mắt hắn có một tòa hoàng thành cổ, bầu không khí mênh mông. Điều càng khiến Tần Vấn Thiên rung động là, hoàng thành cổ này giống như hắn đã từng quen biết. - Trước kia, ở trong ngôi sao nhỏ, ta thấy Tử Quỷ lão cha dẫn theo một vị nữ tử đi ra khỏi một tòa hoàng thành, hình như chính là nơi này. Tần Vấn Thiên nghĩ tới cảnh mấy năm trước, giống như hắn đang thấy lại cảnh kia, đột nhiên, thân thể hắn run lên mãnh liệt. Cô gái xinh đẹp kia hình như là nàng… Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vấn Thiên sinh ra cơn sóng lớn, sao lại thế… Tất cả rốt cuộc là chuyện gì? Ánh mắt nhìn về phía trước, cái hoàng triều cổ này so với trong trí nhớ càng thêm lộng lẫy, trên bậc thang lát ngọc mà thành, có một bóng dáng tay cầm trường kiếm, bóng dáng kia đứng ở đó, tóc dài bay bay, tràn đầy uy thế không ai bì nổi. Đó là một nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp khiến người ta cảm thấy chói mắt, nàng đứng ở đó, đẹp đến nỗi làm chấn động thiên hạ. Trên bậc thang, đại quân tiếp cận, trong đó có chín người dẫn đầu, trên người chín người này đều lộ ra hơi thở cường đại không thể tưởng tượng được, nhưng lúc bọn họ nhìn nữ tử kia, trong mắt vẫn thoáng hiện lên vẻ tán thưởng. - Thiên Ngọc công chúa, hoàng triều đã bị diệt, Đại Hạ chín phần, không nên chống lại nữa. Chỉ thấy một trong chín người kia mở miệng, ánh mắt nhìn công chúa Thiên Ngọc có một chút tham lam không hề che giấu. Nếu Tần Vấn Thiên đã xem qua tư liệu cổ về hoàng triều Đại Hạ mai danh ẩn tích sẽ biết, Thiên Ngọc công chúa chính là vị công chúa cuối cùng của hoàng triều Đại Hạ, cũng là nhân vật có thiên phú kiệt xuất nhất trong lịch sử hoàng triều Đại Hạ cổ. Kết cục của Thiên Ngọc công chúa, Đại Hạ hoàng triều hiện nay luôn có rất nhiều lời đồn, nhưng mà đa số đều có khuynh hướng vô cùng thê thảm. Thiên Ngọc công chúa có phong thái tuyệt thế, lại có thiên phú kinh người, Đại Hạ vô song, rơi vào trong tay những người đó sao có thể không bị vũ nhục! Mỗi lần đọc qua lịch sử về các nhân vật của Đại Hạ cổ hoàng triều, lúc bọn họ đọc đến Thiên Ngọc công chúa, đều sẽ không kìm nén được sự đau lòng, nhưng mà hôm nay, Tần Vấn Thiên ở trong Thiên Bi lại tận mắt chứng kiến khung cảnh lịch sử ấy!