Thật mạnh! Thủy thánh kiếm đạo này mạnh quá! Phải biết rằng Lục Nguyên đứng ở vị trí khá bất lợi, tức là thứ bảy, pháp lực không bằng sáu người xếp hàng đầu, dưới hai tình huống bất lợi mà Lục Nguyên có thể chia được một phần rưỡi hỗn độn thủy, cái này còn vượt qua một phần bày, chỉ có một giải thích, thủy thánh kiếm đạo quá cường. Cho nên trong khi hấp thu hỗn độn thủy thì ai nấy liếc mắt, người người kinh ngạc, không biết Lục Nguyên từ đâu được môn công pháp này. Bản thân Lục Nguyên cũng rất kinh ngạc, đạo tự phân thân quá tuyệt vời, đem thủy hoàng kiếm đạo vốn là bình thường thăng lên thủy thánh kiếm đạo đáng sợ như vậy. Uy lực của thủy thánh kiếm đạo so với thủy hoàng kiếm đạo vốn có ít nhất tăng gấp mười lần! Là mười lần đấy! Cho đến bây giờ, buồn bực nhất đương nhiên là Giản Độc Tâm, Giản Trường Không. Hai người này mới bắt đầu cho rằng Lục Nguyên chỉ có thể được năm phần mười hỗn độn thủy còn thiếu hơn cả họ, rất sung sướng, thấy Lục Nguyên vấp trắc trở là họ sướng rồi, Lục Nguyên càng thống khổ là họ càng sung sướng. Kết quả không trong chốc lát Lục Nguyên lấy ra một môn công pháp được một phần rưỡi hỗn độn thủy. Là một phần rưỡi, vốn Lục Nguyên chỉ được năm phần mười hỗn độn thủy thôi, chênh lệch rất lớn. Ổn định nguồn hỗn độn thủy rồi Lục Nguyên bắt đầu lấy hỗn độn thủy luyện hóa kiếm chi không gian của mình. Có hỗn độn thủy muốn luyện hóa các pháp tắc không mấy khó khăn, từng pháp tắc bắt đầu hỗn độn hóa. Thứ ba mươi lăm vụ chi pháp tắc hỗn độn hóa. Thứ bốn mươi bảy hỏa chi pháp tắc hỗn độn hóa. Thứ sáu mươi mốt tuyết chi pháp tắc hỗn độn hóa. Thứ bảy mươi sáu hàn chi pháp tắc hỗn độn hóa. Thứ tám mươi mốt lưu chi pháp tắc hỗn độn hóa. Khi Lục Nguyên luyện hóa thì Giản Độc Tâm và Giản Trường Không tiếp tục khóc ròng, vốn cho rằng mười lăm ngày sau không còn ác mộng nữa, kết quả mới phát hiện hóa ra mười lăm ngày sau tiếp tục ác mộng. Mười lăm ngày trước tốt xấu có tám ngày được pháp thuật thủy, bây giờ là chỉ có nước ngồi nhìn thôi. Khi hoàn thành thứ tám mươi mốt lưu chi pháp tắc hỗn độn hóa, Lục Nguyên đột nhiên phát hiện xung quanh không có hỗn độn thủy nữa, bất giác mở mắt ra. Lúc này chín người khác cũng mở mắt ra. Pháp Tiêu Đế Tử lạnh nhạt nói: - Một tháng đã qua. A, một tháng qua rồi sao, lúc tu hành không biết thời gian trôi qua. Lục Nguyên hơi tiếc nuối, còn kém bốn mươi hai pháp tắc hỗn độn hóa là mình có thể tới hỗn động cảnh bát tầng rồi, khi đó có thể dùng lực địch lại đối thủ hỗn động cảnh thập tầng. Pháp Tiêu Đế Tử vốn chú trọng Lục Nguyên, lại vì lời của Pháp Nhất Đế Tử nên càng chú ý hắn, luôn quan sát hắn, nhìn hắn hấp thu một phần rưỡi hỗn độn thủy. Lão thầm đánh gia, đây chắc là đủ tám mươi mốt pháp tắc hỗn độn hóa rồi. Cho tới nay Lục Nguyên chưa thăng lên đến hỗn động cảnh bát tầng, rốt cuộc hắn có bao nhiêu thiên địa pháp tắc đây? Đang định mỗi người rời đi thì Nghiêm Thiên Pháp đi hướng Lục Nguyên. Nghiêm Thiên Pháp lạnh nhạt nói: - Lục Nguyên, ta tìm ngươi có một việc. Nghiêm Thiên Pháp hỏi: - Có phải là ngươi giết Nghiêm Hạc? Lục Nguyên nhún vai, ngay thẳng đáp. - Vậy sao? Nghiêm Thiên Pháp nhìn Lục Nguyên, ánh mắt sắc bén như lưỡi! Nghiêm Thiên Pháp nói: - Ta tìm người đúng là có việc. Lục Nguyên ngẩn ra, không biết Nghiêm Thiên Pháp tìm mình có chuyện gì, không lẽ báo thù việc Nghiêm Hạc? Tuy nhiên không giống lắm, nghe nói Nghiêm Hạc và Nghiêm Thiên Pháp kịch nhau, trừ Nghiêm Hạc cũng là giúp Nghiêm Thiên Pháp diệt trừ một đối thủ cạnh tranh tương lai. Nghiêm Thiên Pháp đề nghị quyết đấu: - Có dám nhận khiêu chiến của ta không? Nửa tháng sau, Thiên Đoạn phong, cùng ngươi chiến đấu. Không sai, gã muốn quyết đấu với Lục Nguyên. Lục Nguyên hỏi: - Tại sao? Vì Nghiêm Hạc? Nghiêm Thiên Pháp cười lạnh, nói: - Nghiêm Hạc liên quan gì ta? Hắn có chết hay không liên quan gì ta? Chẳng qua gần đây ta nghe một tin tức, Kiếm Linh Đế Cơ và ngươi có chút quan hệ, vậy nên chuyện này ta không thể nhịn, làm một người đàn ông, hãy ứng chiến đi. Nghiêm Thiên Pháp nhìn hướng Lục Nguyên. Tu hành tại pháp cổ chi hà một tháng, mọi người sắp tản đi thì Nghiêm Thiên Pháp tìm tới Lục Nguyên khiến tất cả kinh ngạc, lại nghe gã đòi khiêu chiến cùng hắn thì càng kinh, không biết Nghiêm Thiên Pháp tại sao muốn khiêu chiến với Lục Nguyên, giờ nghe đến đây coi như hiểu chuyện là sao. Thì ra là quan hệ tình địch nha. Mọi người đều biết Nghiêm Thiên Pháp theo đuổi Kiếm Linh Đế Cơ nhiệt tình nhất, là một trong bốn người có khả năng nhất. Nghiêm Thiên Pháp cho rằng mình có hy vọng. Bây giờ gã khiêu chiến Lục Nguyên e rằng hắn và Kiếm Linh Đế Cơ có chút quan hệ. Đoạn thời gian trước Kiếm Linh Đế Cơ ở tại Kiếm Môn, Lục Nguyên thì xuất thân Kiếm Môn, như vậy là hơi suy nghĩ nữa lập tức hiểu được rất nhiều. Phong Nhị Thập Tứ vốn là khuôn mặt vô cùng tuấn tú trầm xuống, lạnh lùng nhìn Lục Nguyên. Gã là một trong bốn người nhiệt tình theo đuổi Kiếm Linh Đế Cơ nhất. Gió thổi bay mái tóc gã, nếu có ai quen thuộc Phong Nhị Thập Tứ liền biết trong lòng gã vo ocùng tức giận. Quý Hoa Đà khẽ ho khan, khẽ cười, gã chỉ muốn nhìn trò hay. Giản Nguyệt Bạch cười càng rõ ràng, đương nhiên không chỉ muốn xem kịch vui. Quý Hoa Đà là trung lập, gã thì hy vọng Lục Nguyên sớm đi chết cho rồi. Vốn cho rằng ở pháp cổ văn minh không làm gì được Lục Nguyên, nhưng giờ Nghiêm Thiên Pháp ra tay thì hy vọng gã sẽ hành hắn một chút. Pháp Tiêu Đế Tử cũng giật nảy mình, sao tự dưng ra chuyện gì thế này? Gã ồ lên, tứ muội với Lục Nguyên ư? Ra chuyện như vậy, toàn thân gã dâng trào tế bào nhiều chuyện. Pháp Nhất Đế Tử tu hành ở đầu đầu nguồn pháp cổ chi hà nghe việc tứ muội và Lục Nguyên vốn chuyên tâm tu thiên đạo nhưng giờ chia ra chút tinh thần nhìn trò hay. Tất cả ánh mắt cùng nhìn hướng Lục Nguyên. Lục Nguyên lạnh nhạt nói: - Nếu Nghiêm huynh đã muốn khiêu chiến thì ta nhận. Không sai, ứng chiến. Người ta tới cửa tìm ngươi, không ứng chiến chẳng lẽ trốn tránh? Khác với chiến đấu trước kia, đây là cuộc chiến mặt mũi đàn ông. Nếu đã muốn chiến thì cứ đấu đi! Lục Nguyên trong lòng phát điên! Bà nội nó, đầu năm nay ai sợ ai. Còn hiện tại không bằng Nghiêm Thiên Pháp, sợ gì, nửa tháng này có thể tăng thực lực, giờ chỉ kém bốn mươi hai loại thiên địa pháp tắc hỗn độn hóa, không tin nửa tháng tăng không được. Lục Nguyên thở ra một hơi. - Tốt lắm. Nghiêm Thiên Pháp thấy Lục Nguyên đồng ý lần quyết chiến này thì gật đầu, nói: - Nửa tháng sáu, Thiên Đoạn phong, nhớ đấy, đến khi đó ta phải khiến Kiếm Linh Đế Cơ hiểu rằng ngươi chỉ là kẻ khốn khổ thua dưới tay ta thôi, chỉ là kẻ khoác lác ở chốn Kiếm Môn nhỏ bé. Nói xong gã rời đi. Thiên Đoạn phong là nơi pháp cổ văn minh giải quyết ân oán, chỗ quyết đâu rất nổi tiếng, dễ dàng tìm được. Phong Nhị Thập Tứ lạnh lùng liếc xéo Lục Nguyên. Lục Nguyên không thèm để ý mấy người đó, bước đi. Bây giờ phải bắt đầu tu hành, nửa tháng sau là quyết phân thắng bại cùng Nghiêm Thiên Pháp. Pháp Tiêu Đế Tử cũng vui vẻ, gã quyét định đi chỗ tứ muộn dò xét việc này chân giảe thế nào, dù gì không có lửa sao có khói. Xem Lục Nguyên này không tệ lắm, Pháp Tiêu Đế Tử giờ mới phát hiện mình cũng nhiều chuyện quá chứ.