Giản Độc Tâm cười to nói: - Ài, sắp hết ngày thứ tám mà vẫn không có ngộ ra một pháp thuật, một thiên địa pháp tắc, trình độ tệ thật, tệ có phong cách đấy chứ, khâm phục, khâm phục. Giản Trường Không mỉm cười nói: - Nhưng người ta có bản lĩnh đấy chứ. Thiên phú tệ không phải bản lĩnh, thiên phú tệ đến đẳng cấp này xem như có bản lĩnh. Hai người không phải vì muốn châm chọc nên mới trào phúng, làm đỉnh cao trong giản chi văn minh, hai người chưa chán đến mức này. Bọn họ muốn chọc giận Lục Nguyên, một khi kích hắn chủ động ra ngoài, vậy thì Giản Nguyệt Bạch đỉnh cao hỗn động cảnh thập tầng có thể ra tay, lúc đó gã có thể xử lý Lục Nguyên. Lục Nguyên không thèm để ý hai người, tiếp tục nhìn chằm chằm pháp cổ chi hà. Ủa, lần này thấy ra thứ gì. Pháp thuật cấp diệt tinh 'Tinh Động' bị Lục Nguyên tùy tay phóng ra. Trước kia hắn tối đa dù pháp thuật nhị cấp, tam cấp như địa độn thuật thôi, chưa từng dùng pháp thuật cao cấp như vậy. Xem thứ hoàn toàn kahcs với kiếm thuật xuất hiện trong bàn tay mình, Lục Nguyên ngây như phỗng. Đây chính là pháp thuật ư? Lục Nguyên muốn khóc, tu tiên lâu như vậy chưa từng tiếp xúc pháp thuật cao cấp, trước kia cao nhất là cỡ địa độn thuật, thủy kính thuật. Sao tự dưng mình biết dùng pháp thuật? Không lẽ có liên quan đến đạo tự mới rồi xuất hiện ư? Trong lòng Lục Nguyên dâng lên thắc mắc. Chẳng lẽ cái này gọi là đại đạo chí lý, vốn là chung, bởi vì mới rồi thấy đạo tự lĩnh ngộ rất nhiều nên Lục Nguyên lờ mờ biết chút chút. Mặc kệ, tiếp tục chơi. - Tinh Diệu Chiếu Thế! Lục Nguyên lại dùng một pháp thuật cấp thế giới. Trình độ cỡ Lục Nguyên có thể miễn cưỡng sử dụng pháp thuật cấp thế giới, chẳng qua không thể phát huy hết uy lực của pháp thuật cấp thế giới. Lần thứ hai sử dụng, Lục Nguyên phát hiện dùng kiếm và dùng pháp thuật là hoàn toàn khác nhau. Dùng kiếm là đánh từng chút một, pháp thuật thì một lần đánh ra rất nhiều, thuần uy lực lớn hơn kiếm thuật, nhưng không tốt khống chế như kiếm thuật. Lục Nguyên chơi ghiền, quan sát pháp cổ chi hà, liên tiếp lây ra không ít pháp thuật cấp thế giới. - Thế Giới Chi Quang! Đây là pháp thuật cấp thế giới quang hệ. Thật ra Lục Nguyên tinh thông hai thiên địa pháp tắc quang và ám, bây giờ vì xem thấy đạo tự tăng cao nên tùy tay đánh ra pháp thuật này. - Ám Tịch! Đây là pháp thuật ám hệ. - Vô Thượng Vô Thiên Hỏa! Đây là hỏa hệ pháp thuật. - Thế Giới Chi Mộc! Đây là pháp thuật cấp thế giới mộc hệ. Lục Nguyên rất nhanh từ pháp cổ chi hà ngộ ra không ít pháp thuật cấp thế giới, dù không đến thế giới cảnh, cho nên dùng pháp thuật cấp thế giới thì có thiếu sót nhưng dù sao cũng là phóng ra pháp thuật cấp thế giới được. Đây không thể không nói là kỳ tích, cơ bản không dùng pháp thuật, kết quả lần đầu tiên sử dụng đã là pháp thuật cấp thế giới. Lục Nguyên sử dụng pháp thuật vô cùng sung sướng, không, trước giờ chưa từng dùng nên xem như chơi cho đã. Bên kia chín người cùng nhìn chằm chằm. Mới rồi chưa tới một canh giờ Lục Nguyên liên tiếp sử dụng năm pháp thuật cấp thế giới! Cái này! Cái này! Cái này! Tóc độ bình thường, xếp vị trí thứ bảy trong một canh giờ có thể ngộ ra một pháp thuật cấp thế giới, mà Lục Nguyên trong một canh giờ ngộ ra tới năm pháp thuật cấp thế giới! Tốc độ vượt xa thành tích vị trí thứ bảy nên có, phút chốc rung động tất cả. Có chuyện gì vậy? Im hơi lặng tiếng, vừa vang liền kinh người ư? Gần tám ngày trước không ngộ được cả một pháp thuật. Giản Độc Tâm, Giản Trường Không ngây như phỗng. Lục Nguyên chơi đã tay luôn, tốt lắm, bởi vì lý do không biết mà thiên phú pháp thuật của mình đích thực dâng cao, pháp cổ chi hà và đạo tự hình như có quan hệ gì đó, khiến mình ngộ ra pháp thuật càng nhanh. Mình chơi đã ghiền pháp thuật, nhưng nói thật là không thích pháp thuật chút nào, chỉ thích kiếm thuật. Cho nên chơi đã rồi thì ngừng. Giờ vẫn nên ngoan ngoãn luyện thiên địa pháp tắc thôi. Thật ra Lục Nguyên chiếm lợi ích rất lớn, đầu nguồn pháp cổ chi hà là chủ pháp cổ thế giới lấy pháp lực ngưng luyện ra, cũng lấy rất nhiều tài nguyên trong đó có đạo tự phân thân, và nhiều văn tự, thiên tài địa bảo cấu thành pháp cổ chi hà này. Chính vì Lục Nguyên có đạo tự phân thân mà con sông này cũng có đạo tự phân thân, cho nên hắn ở pháp cổ chi hà xem như chiếm lợi ích to lớn. Tất nhiên Lục Nguyên không khả năng hiểu rõ nguồn gốc, hơn nữa bây giờ hắn bắt đầu làm chính sự, tham ngộ thiên địa pháp tắc! Lục Nguyên bắt đầu chân chính tham ngộ thiên địa pháp tắc, cảm thấy xuân thiên sự sống dạt dào, chính lúc lập xuân, ngày xuân là sức sống, diệu diệu vào mắt, thảo trường oanh phi. Lập xuân khác với vu xuân. Hai chữ lập và vu xuân liên hợp có uy lực to lớn. Lập xuân! Chỉ mấy canh giờ tham ngộ, trên đỉnh đầu Lục Nguyên chậm rãi dâng lên một tấm thượng cổ phù chú, mặt trên có hai chữ lập xuân, đây là thiên địa pháp tắc thứ một trăm mười hai. Hơi tạm dừng, Lục Nguyên bắt đầu tham ngộ. Trước đó đã lãng phí thời gian tám ngày, pháp cổ chi hà chỉ còn dảy bảy ngày thôi, cho nên còn lại bảy ngày nhất định không thể lãng phí, nếu không thì đúng là hết nói nổi. Tất nhiên vừa rồi mấy canh giờ đã tính nhanh, dù sao thiên địa pháp tắc là càng về sau càng khó tham ngộ, tăng khó khăn lên nhiều. Thế thì bắt đầu tham ngộ thôi. Pháp chi thiết tắc của mình còn kém nhiều thiên địa pháp tắc, xem như ngộ đến không phải thiên địa pháp tắc cần thiết có lẽ ngày sau dùng cho thiết tắc khác. Bây giờ điên cuồng tham ngộ thôi, thiên địa pháp tắc tức là kiếm ý tới lúc tăng vọt rồi. Giống như cuồn cuộn sấm sét đánh xuống, vốn các loại sinh linh ngủ đông dưới đất đều ló đầu ra. Tiết tháng hai, vạn vật xuất hồ chấn, chấn là lôi, cố viết kinh trập, là chập trùng kinh mà xuất tẩu hĩ. Này tức là kinh trập! Một trong nhị thập tứ tiết. Theo thời gian trôi qua, Lục Nguyên dần hiểu rõ thiên địa pháp tắc này, đỉnh đầu bềnh bồng một tấm thượng cổ phù chú chính là thiên địa pháp tắc thứ một trăm mười ba. Đây chính là lúc tuyệt vời tu hành, Lục Nguyên không khách sáo tiếp tục tham ngộ. Lần này lĩnh ngộ là thiên địa pháp tắc đơn giản nhất, xuân phân. Xuân phân giả, âm dương tương bán dã, cố trú dạ quân hàn thử bình, nói đơn giản là Lục Nguyên lĩnh ngộ âm dương, nóng lạnh, cho nên lần này rất đơn giản đã thu phục thiên địa pháp tắc này, tức là thiên địa pháp tắc thứ một trăm mười bốn. Thanh minh giả vạn vật đến đây, tất cả cùng trong sáng tinh khiết cho nên gọi là thanh minh. Lúc bắt đầu lĩnh ngô gìthanh minh thì Lục Nguyên tốn khá nhiều thời gian, nhưng vẫn không lĩnh ngộ được. Không biết tại sao mà sau đó có hàn thử xẹt qua, tốn nửa ngày rót cuộc lĩnh ngộ hai chữ thanh minh, hoàn toàn luyện thành thiên địa pháp tắc thứ một trăm mười lăm. Trừ điều đó ra Lục Nguyên còn lĩnh ngộ vài thiên địa pháp tắc. Ví dụ như cốc vũ thiên địa pháp tắc, đây là thiên địa pháp tắc thứ một trăm mười sáu. Cốc vũ giả, cốc đắc vũ mà sinh dã, có thực trọng sinh thiên địa pháp tắc ẩn trong đó. Lĩnh ngộ xong thiên địa pháp tắc thứ một trăm mười sáu, Lục Nguyên phát hiện một điều, pháp chi thiết tắc cần thiên địa pháp tắc đa số là lấy thiên địa pháp tắc khác làm cơ sở, nếu không có thiên địa pháp tắc khác làm cơ sở muốn lĩnh ngộ pháp chi thiết tắc thì khá là gian nan, cho nên pháp chi thiết tắc mới thành loại thiên địa pháp tắc khó luyện thành.