Phía đông nam huyện thành, có một tiệm rượu gọi là ‘Lạc Thiên tửu gia’. Lạc Thiên tửu gia lấy bán rượu làm chính, nhưng kinh doanh chủ yếu là các loại rượu tủng đẳng trong thiên hạ, hướng về dân thường buôn bán. Lạc Thiên tửu gia nổi tiếng nhất là lạc thiên hoàng tửu. Lạc thiên hoàng tửu vào miệng nồng, vị ngon, quan trọng nhất là, không mắc. Một cân rượu mới năm mươi đồng, giá này ngươi có thể tìm thấy rượu giá rẻ hơn nó sao? - Chủ tiệm, lấy ba mươi cân lạc thiên hoàng tửu, ba mươi cân khúc lương thanh tửu, ba mươi cân thiêu đao tử! Một thiếu niên đứng chỗ bán rượu nói với thiếu phụ thanh tú bán rượu. Thiếu niên mở miệng liền kêu chín mươi cân rượu, khiến đám người chờ mua rượu sau lưng hắn đều kinh ngạc. Há mồm liền là chín mươi cân, thiếu niên này đúng là tửu quỷ. Thiếu phụ bán rượu thanh tú dường như quen biết thiếu niên từ lâu, biết thiếu niên là đệ tử Hoa Sơn khó được xuống núi một chuyến, cho nên đi liền mua gần trăm cân rượu là bình thường. Nàng nói: - Biết rồi. Tiếp theo đưa cho thiếu niên một túi da to chứa rượu, bắt đầu rót rượu vào. Lục Nguyên đứng tại chỗ chờ. Không sai, bây giờ hắn tự xuống núi mua rượu. Tuy tu tiên giả không cấm ăn thịt uống rượu nhưng phải kiêng dè danh tiếng, cho nên trên núi không lập tiệm rượu, muốn uống rượu thì ngoan ngoãn xuống núi mua. Một chuyến xuống núi đường cao núi xa cho nên lần này mua gần trăm cân về. Rảnh rỗi đứng đây ngắm phong cảnh hoàn toàn khác với trên núi. Đương nhiên, ánh mắt hắn liếc trộm thiếu phụ bán rượu thanh tú, không phải có ý dâm tà gì, chỉ đơn thuần dùng ánh mắt khen ngợi nhìn thôi. Tựa như thấy một bức tranh, một cây mai, một tảng đá lạ, lấy ánh mắt nhìn cảnh đẹp thiên địa xem. Lúc này trên ocn đường phía trước có ba gã đàn ông đi tới. Ba gã đàn ông cao to vạm vỡ như nhau, nửa thân trần đi trên đường, sau lưng vác thanh khoái kiếm to lớn, đi rất oai phong. Ba gã đàn ông lưng cõng kiếm to khi đi qua là xung quanh gà bay chó sủa, người ngã ngựa đổ, hiển nhiên ba tên này nổi tiếng xấu trong Giang Âm huyện thành. - Đó là Tây Châu tam cự kiếm! - Đúng thế, nghe nói bên Tây Châu phủ đến tán tu, ai nấy thực lực kinh người. - Trước đó không lâu nghe nói trong Tây Châu tam cự kiếm Giang Bột Nhiên cùng Hoa Sơn Bắc phong nhị đệ tử Vân Dật đánh một trận chỉ kém một chút thôi. Giang Âm huyện thành có rất nhiều tu tiên giả đến, mọi người đã tập mãi thành thói quen, không giống như chỗ khác như trông thấy tiên nhân. Lục Nguyên liếc mắt ba gã đàn ông nhưng không mấy để ý, mình mua rượu của mình, lo việc khác làm gì? Tính tình hắn lười biếng, chuyện gì cũng chẳng thèm lo. Lục Nguyên tiếp tục ở trước cửa Lạc Thiên tửu gia chờ Thiếu phụ bán rượu thanh tú lấy rượu. Vào lúc này, tiếng xé gió to lớn đột nhiên ập hướng hắn. Lục Nguyên liếc mắt qua, là đầu lĩnh Tây Châu tam cự kiếm Giang Bột Nhiên đột nhiên rút kiếm to chém vào hắn. Lục Nguyên lập tức né sang bên, không hỏi nhiều. Nếu đối thủ đã muốn công kích mình thì hiển nhiên đã sớm đặt mục tiêu. Nếu đã vậy thì cần gì nói nhảm. Muốn nói nhảm phải chờ mình đánh bại đối thủ rồi nói tiếp. Tay giơ lên, Dưỡng Ngô kiếm ra khỏi vỏ, hơi tiếp xúc với kiếm to của Giang Bột Nhiên. Vừa mới va chạm lập tức cảm giác lực lượng mạnh mẽ truyền đến, nhưng lúc này pháp lực của hắn không yếu, đã đến cảnh giới luyện khí thất tầng, nhận xét bảo thù thì chắc đối phương cũng chỉ là cảnh giới luyện khí đệ bát tầng, pháp lực chỉ mạnh hơn mình chút thôi. Giang Bột Nhiên ngẩn ra, không ngờ một đệ tử hậu bối lại có thể chặn kiếm mình. Giang Bột Nhiên lập tức xoay tay, mở to thu lại thi triển Địa Liệt kiếm pháp. Địa Liệt kiếm pháp của gã mạnh mẽ không gì sánh bằng, chiêu thức chặt chém, mỗi chiêu chém ra như là đất nứt, khí thế kinh người. Rất nhiều đối thủ khi cùng Giang Bột Nhiên giao đấu thì sẽ bị khí thế chấn nhiếp, căn bản đối phó không nổi. Lục Nguyên dùng Dưỡng Ngô kiếm, kiếm pháp đối thủ mạnh mẽ thì mình lấy chiêu thức nhu chậm rãi mài mòn đối phương, đem đối phương đưa vào trong kiếm pháp của mình. ‘Vân Ý Miên Miên’. ‘Vân Triền Kiếm Nhiễu’. ‘Vi Phong Phất Diện’. ‘Phong Vân Vô Hình’. ‘Phong Lưu Vân Tán’. Đều là các chiêu nhìn thì mềm yếu, bình thường chiêu thức như thế Giang Bột Nhiên không thèm để ý. Theo gã nghĩ thì nam tử hán đại trượng phụ đương nhiên phải dùng chiêu chặt chém, nhưng theo Lục Nguyên thi triển ra những kiếm chiêu yếu mềm này thì từng chút một mài mòn kình lực kiềm của gã. Hơn nữa dần dần Giang Bột Nhiên lập tức phát hiện kiếm chiêu của mình không thể tùy theo ý muốn chặt chém nữa, dường như rơi vào đoàn mây mềm mại, không thể thi triển chiêu thức như ý nữa. Giang Bột Nhiên kinh sợ, gã chịu người nhờ đi đối phó Lục Nguyên, vốn cho rằng một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi tầm thường, coi như đối thủ là đệ tử chân truyền Bắc phong Hoa Sơn Tiên Môn nhưng còn chẳng phải là gã muốn đối phó làm sao thì làm thế ấy, tùy tiện nhào nặn. Kết quả ai mà ngờ hậu bối này kiếm thuật kinh người đến thế, gã sơ sẩy đã rơi vào kiếm ý của hắn, không thể tự do múa kiếm chiêu của mình, thậm chí bị trường kiếm của hắn bó buộc, thân bất do kỹ. Không có cách nào, Giang Bột Nhiên đột nhiên đánh ra kiếm khí. Chỉ thấy trường kiếm của gã bắn ra kiếm khí màu vàng đất, đó là gã luyện khí kỳ bát tầng phát hiện kiếm thuật không đối phó được Lục Nguyên nên dùng kiếm khí. Dù sao người mới gã đến đối phó Lục Nguyên cung cấp tình báo hắn là đệ tử hậu bối mới tới cảnh giới luyện khí lục tầng, chưa luyện thành kiếm khí. Kiếm khí ảnh hưởng rất lớn đến quyết đấu. Một khi có được kiếm khí, trường kiếm tựa như có thể biến dài biến ngắn, kiếm sẽ tăng rất nhiều biến đổi quái dị. Teo gã nghĩ chỉ cần thi triển ra kiếm khí thì thắng chắc rồi. Kết quả Giang Bột Nhiên lập tức cảm thấy muốn khóc. Vì lúc này Lục Nguyên cũng thi triển kiếm khí. Kiếm khí trắng bắn ra từ Dưỡng Ngô kiếm. Cùng là kiếm khí chế kiếm khí, mọi người đều có kiếm khí, đều hiểu kiếm khí iến hóa, vậy thì vẫn là phải so kiếm thuật. Cứ so kiếm thuật thì Lục Nguyên lại thắng Giang Bột Nhiên. Đột nhiên đến một trận khiêu chiến. Nhưng nếu đã đến thì đánh vậy. Lục Nguyên không thèm để ý. Dưỡng Ngô kiếm liên tục vung, từng chiêu từng chiêu kiếm pháp thi triển ra. Lúc này Giang Bột Nhiên đã hoàn toàn bị khống chế bởi kiếm pháp của hắn. Giang Bột Nhiên vừa kinh vừa giận. Gã là tán tu nổi danh, gặp qua không biết bao nhiêu cao thủ, cũng thấy qua không ít nhân vật ngũ đại tiên môn, nhưng trước giờ chưa gặp một thiếu niên hậu bối không quan trọng nào mà còn chưa đủ hai mươi tuổi đã luyện kiếm thuật đến tình trạng như vậy. Hai tên khác trong Tây Châu tam cự kiếm, Giang Đại Nộ, Giang Bột Nộ trong lòng kinh sợ. Chúng cũng là tán tu nổi tiếng đã lâu nhưng chưa từng thấy qua kiếm thuật như vậy, không ngờ dựa vào trường kiếm trong tay, buộc đại ca Giang Bột Nhiên đến mức này, như là bị khống chế. Giang Đại Nộ, Giang Bột Nộ nhìn nhau, lập tức rút kiếm ra tham gia chiến cuộc. Lần này mục đích của chúng là giết chết Lục Nguyên chứ không phải đơn độc khiêu chiến. Vốn cho rằng một mình Giang Bột Nhiên đã có thể đánh ngục đối thủ, nhưng bây giờ nếu đại ca Giang Bột Nhiên không làm được thì lấy ba chọi một đi.