Lục Nguyên cười cười, Dưỡng Ngô kiếm đã ra khỏi vỏ: - Quy tắc cũ, ai kiếm thuật giỏi thì ai được tối đa một nửa. Diệp Phương kêu gào: - Vô sỉ! Diệp Viên gật đầu: - Vô sỉ thật. Bây giờ ngươi so kiếm thuật với chúng ta, không biết ngượng à? Quy tắc ban đầu là so kiếm thuật giành món ngon rượu ngon, luôn là vậy. Nhưng bây giờ kiếm thuật của Lục Nguyên cao hơn hai người này, cho nên Diệp Phương, Diệp Viên liên tiếp la vô sỉ. Lục Nguyên không cho là đúng, Dưỡng Ngô kiếm rút khỏi vỏ đâm hướng Diệp Phương, Diệp Viên. Phương Chính kiếm của Diệp Phương, Họa Viên kiếm của Diệp Viên cùng rút ra. Kiếm thuật hai người so với lúc xuống thế giới dưới đất thì cao chút, nếu muốn lấy kiếm thuật so thì thử một lần xem. Kiếm thuật không còn bó buộc vào chiêu pháp, chiêu thức, đương nhiên không phải nói hai người Diệp Phương, Diệp Viên đã tới tầng thứ hai kiếm thuật, nhưng họ đã hiểu ý nghĩa này. Họ đã hướng tới tầng thứ hai kiếm thuật không bó buộc kiếm chiêu, tiến hóa đến tùy tâm tùy ý ra chiêu. Tiến hóa này cần thời gian không ngắn. Diệp Phương học kiếm pháp có nề nếp, nhưng giữa trật tự lại có khí thế vô cùng. Sư phụ Quân Tử Kiếm Tiên đều có loại kiếm phong này, mỗi người dùng kiếm có phong cách riêng, cao thủ càng cao thì càng rõ ràng, loại phong cách này mạnh mẽ thì sẽ ảnh hưởng đến đệ tử của mình. Họa Viên kiếm của Diệp Viên ở không trung vạch vòng tròn chặn Lục Nguyên, hiển nhiên hai người muốn cùng đối phó hắn. Lục Nguyên cười cười, lại dám hai người cùng đối phó mình, nhưng có khả năng không? Hai người này trong kiếm thuật có sơ hở, dù sao mình đã quá quen kiếm pháp của họ. Tùy tay chỉ hướng sơ hở, từng chiêu ép sát, chưa đến mười chiêu đã đánh bay trường kiếm hai người ra xa. Lại chọc một cái, chém rớt một nửa gà nướng, rượu cũng đổ phân nửa. - Ngại thật, ha ha. - Vô liêm sỉ! Đợi ăn một bữa cơm, tuy một chút này còn kém xa định nghĩa ăn no nhưng tốt hơn Ích Cốc đan lạt thếch rất nhiều. Ăn uống xong xuôi tiếp tục xuất phát. Ăn xong lại đi, kết quả nửa ngày không đụng tới một con yêu ma. Dường như gần đây không gặp bao nhiêu yêu ma. Diệp Phương nhướng mày hỏi: - Yêu ma đâu? Sao dạo này không thấy nhỉ? Lục Nguyên phản bác nói: - Nguyệt Ma Môn này chỉ là một môn phái tiểu hình yêu ma dưới đất, dưới tay môn chủ Nguyệt Tu La chỉ vài chục yêu ma lớn nhỏ thôi. Giờ rơi vào tay chúng ta chừng hai mươi con, ở đâu ra nhiều yêu ma vậy. Lại đi một lúc, đằng trước ánh sáng xanh mông lung. Có kinh nghiệm Lăng Ngọc Châu, Lục Nguyên lập tức phát hiện đó chắc là bùa hộ mệnh phòng thân dâng lên ánh sáng xanh, tức là nói chỗ này chắc có đệ tử chân truyền Bắc phong hay Nam phong. Bắc phong nghe nói trừ ba người hắn ra, năm đệ tử chân truyền khác đều bị đào thải. Vậy thì đây chắc là đệ tử chân truyền Nam phong. Lục Nguyên nói: - Đi nhìn xem đi. Hai người khác gật đầu. Ba người lập tức đi qua, không vội vã. Một lát sáu thấy người nằm đầy đất, trên người ai cũng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Kỳ thực dùng đầy đất để hình dung thì hơi phóng đại, nằm trên mắt đất tổng cộng mới năm người thôi. Nhưng trong thế giới dưới đất rất ít gặp con người, thấy năm người thì bất giác dùng từ người đầy đất. - Đây là? Lục Nguyên ngây ngẩn, lập tức hiểu ra. Đây là năm đệ tử chân truyền Nam phong bị loại bỏ. Trong phút chốc Lục Nguyên nghĩ thông rất nhiều vấn đề. Thế giới dưới đất này vô cùng nguy hiểm, thậm chí có Tu La luyện khí kỳ thất tầng, theo lý thì đệ tử chân truyền bình thường không chống nổi được. Nhưng bây giờ xem ra chắc trong đệ tử chân truyền Nam phong năm người tụ tập một chỗ. Sức một người nhỏ, sức năm người to, tập trung một chỗ cộng thêm kiếm thuật huyền bí, tinh diệu của kiếm tông Nam phong, có thể chống chọi đến bây giờ là bình thường. Lúc này bên Diệp Phương đã hỏi ra chuyện, hóa ra họ đụng phải Nguyệt Tu La nên toàn quân bị diệt. Nguyệt Tu La, chủ nhân Nguyệt Ma Môn. Đụng phải Nguyệt Tu La, năm người hợp tác chẳng đáng là gì. Nên mới có tình hình trước mắt hắn. Diệp Phương nói: - Bây giờ khu vực thế giới dưới đất chắc chỉ có ba người chúng ta. - Không sai. Diệp Viên cũng nói: - Sao cảm giác áp lực lớn quá. Lục Nguyên tổng kết rằng: - Thôi đi, bình tĩnh lại, làm hết sức mình. Đúng vậy, chỉ có thể làm hết sức. Đây chỉ là một lần rèn luyện. Lần rèn luyện này cho đến nay xem như đạt thành mục đích. Mục đích rèn luyện vốn không phải muốn đệ tử chân truyền đối phó môn chủ Nguyệt Ma Môn Nguyệt Tu La, chỉ là muốn các đệ tử chân truyền lần đầu tiên cùng yêu ma dưới đất chiến đấu, lần đầu tiên chiến đấu tại thế giới dưới đất. Khi sấm vang, rắn, rốt cuộc biến thành rồng hay thành trùng. Đây là mục đích rèn luyện. Bây giờ Lục Nguyên, Diệp Phương, Diệp Viên đều ở thế giới dưới đất đã lâu, cũng ứng đối không ít Tu La. Mục đích lần rèn luyện đã đạt thành, có thể xem như hoàn thành rồi. Trên cơ bản lần rèn luyện này đã hoàn thành, bây giờ còn ở lại thế giới dưới đất chẳng qua thêm nhiệm vụ phụ, xem chủ nhân Nguyệt Ma Môn Nguyệt Tu La rốt cuộc mạnh cỡ nào. Nếu đã rèn luyện hoàn thành vượt qua, tiếp theo chỉ là kèm thêm, tại sao phải có áp lực? Con người phải học thả lỏng mình, học tự do. Lục Nguyên tính tình trước giờ đều là trời sụp xuống làm chăn đắp, vui vẻ sống qua mỗi ngày. Lúc này truyền đến tiếng cười yểu điệu: - Ha ha ha ha, lại có một số hậu bối đến chơi với ta. Tiếng cười yếu ớt vang lên bất tận, xung quanh tràn đầy tiếng cười. Bỗng bên này đột nhiên tỏa ánh sáng, phút chốc vô số nhiên tinh thạch ở bên cạnh lóe sáng. Phía trước không xa đứng một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang cười duyên. Đích thực là một người phụ nữ rất đẹp. Không nói khác, bộ ngực, đùi đẹp không thể chê, trừ chiều cao. Tu La này chiều cao sợ rằng gần sáu thước, so với người đàn ông nhân loại bình thường cao hơn nhiều. Tất nhiên so với nam Tu La trong Tu La tộc thì xinh xắn đáng yêu. Tu La tộc chính là một chi nhánh lớn yêu ma dưới đất. Chi nhánh lớn này có chút quái. Tu La tộc dù là nam hay nữ đều cao hơn nhân loại bình thường nhiều, đàn ông Tu La tộc càng cao vô cùng, gần một trượng. Người đàn ông Tu La tộc ai nấy vô cùng xấu xí, ngược lại đàn bà Tu La tộc thì như tiên giáng trần, khiến người động lòng. Tu La trước mắt cao hơn Lục Nguyên chút, khiến hắn mở mắt là nữ Tu La ăn mặc rộng rãi thật. Ngực lộ phân nửa, lộ rốn, lộ cả chân dài, đùi đẹp trắng như tuyết. Lục Nguyên sống cả đời chưa từng thấy cách ăn mặc mát mẻ như vậy. Trong ấn tượng của hắn, phụ nữ ai nấy mặc đồ kín mít, ngực, eo, chân, mấy chỗ đó chỉ có thể cho tướng công xem, trừ con gái thanh lâu. Tà ma ngoại đạo quả nhiên là tà ma ngoại đạo. Thật là bại hoại phong hóa. Quá thấp kém. Ngoài miệng nói thấp kém nhưng mắt Lục Nguyên nhìn chằm chằm đệ thập đại đệ tử chân truyềnu tiên. Lục Nguyên tính tình lười biếng, không nghiêm túc, mắt nhìn chút cũng là bình thường. Đương nhiên khi mắt ăn bớt người ta nhưng tay đã ấn chuôi Dưỡng Ngô kiếm, tùy thời phát động. Đệ thập đại đệ tử chân truyềnu tiên chắc chắn là chủ Nguyệt Ma Môn, để hắn thử một lần xem chủ Nguyệt Ma Môn rốt cuộc có bản lĩnh gì.