Lúc này kiếm của Bức trưởng lão cách cổ họng Lục Nguyên tựa hồ chỉ còn khoảng cách rất nhỏ bé. Lục Nguyên giơ tay lên, vỏ kiếm của Dưỡng Ngô linh kiếm bay đến tay hắn, đúng vậy, thứ vừa rồi tấn công Bức trưởng lão chính là chuôi kiếm này, nhìn bộ dạng khó hiểu của Bức trưởng lão, Lục Nguyên lắc đầu nói: - Ngươi đang chờ ta lộ ra sơ hở, ta cũng đang chờ ngươi ra tay, ngươi đề phòng Dưỡng Ngô linh kiếm và Trấn Nhạc linh kiếm, chứ không đề phòng vỏ kiếm Dưỡng Ngô linh kiếm, đây chính là thất bại của ngươi. Bức trưởng lão hiện tại bị thương đã vô cùng nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn cố gắng giãy dụa: - Ngươi không dám giết ta, một khi ngươi giết ta, sư phụ ta nhất định sẽ báo thù ngươi, sư phụ ta nhất định sẽ giết ngươi, chỉ cần ngươi bước ra khỏi Hoa Sơn một bước, người nhất định sẽ chết trong tay sư phụ ta. Bức trưởng lão lấy ra tấm chiêu bài sư phụ của hắn. Xích Dực yêu vương là một nhân vật rất phiền toái. Tốc độ của người này có thể coi là đệ nhất trong đám yêu ma. Khắp cả Tấn quốc, ngoại trừ mấy tông sư, chỉ sợ cũng không có mấy người làm gì được nhân vật Đại Đạo cảnh có tốc độ nhanh nhất này. Một khi hắn đã quyết định giết chết nhân vật nào đó, thật sự trốn tránh thế nào cũng khó tránh, nguy hiểm có thể nói là cực điểm. Trên mặt Bức trưởng lão lộ ra nụ cười đắc ý. Đúng vậy, lấy tên tuổi sư phụ ra làm bình phong, còn kẻ nào dám giết mình. Trong nháy mắt kiếm khí đáng sợ lóe lên, vẻ mặt Bức trưởng lão đang từ đắc ý chuyển sang kinh sợ, cái đầu rơi xuống, Lục Nguyên nhẹ nhàng giơ tay lên, Dưỡng Ngô kiếm lại một lần quay lại trong tay hắn, thật là buồn cười, Bức trưởng lão lại uy hiếp mình. Năm đó có người lấy Tông Lão hội ra uy hiếp Lục Nguyên, kết quả người uy hiếp hắn đều bị giết chết. To gan lớn mật, không hề cố kỵ, tùy ý làm bậy, những tính cách này vốn là bản chất bên trong con người Lục Nguyên. Lục Nguyên quay đầu, nhìn về phía Bạch Hồ trưởng lão, kỳ thật Bạch Hồ trưởng lão vẫn liên tục phóng độc về phía Lục Nguyên, nhưng Lục Nguyên căn bản là kẻ vạn độc bất xâm, Bạch Hồ trưởng lão nhìn thấy Lục Nguyên nhìn mình, trong lòng cả kinh, vừa vặn cái đầu của Bức trưởng lão lăn đến dưới chân nàng, nàng không chút do dự quăng ra một thứ: - Đây là giải dược của Bi Phong Thích Thu. Thân hình lập tức chớp động, tránh được càng xa càng tốt Trong chiến đấu liên tiếp vừa rồi, Lục Nguyên đã đánh bại Kiếm trưởng lão, Bức trưởng lão, Pháp trưởng lão, Hỏa trưởng lão, Xà trưởng lão, Hổ trưởng lão, hù dọa Bạch Hồ trưởng lão. Trong đó, Bức trưởng lão chết, Hổ trưởng lão trọng thương, Xà trưởng lão trọng thương. Lục Nguyên lại tùy ý liếc nhìn Pháp trưởng lão, Pháp trưởng lão lập tức né tránh, ánh mắt lại chuyển đến chỗ Xà trưởng lão, Xà trưởng lão cũng vội vàng né tránh ra sau, không muốn lưu lại lâu hơn, ánh mắt lại chiếu đến chỗ Kiếm trưởng lão, Kiếm trưởng lão sớm đã bị hù dọa vỡ mật, không biết đã thối lui bao xa, lúc này vừa nhìn thấy ánh mắt của Lục Nguyên vẫn không ngừng né tránh. Chỉ dựa vào ánh mắt đã đạt tới tình trạng này, yêu ma thập đại trường lão sợ đến mức gà bay chó chạy. Loại uy thế này làm cho người khác không thể phản kháng! Lúc này ánh mắt của Lục Nguyên lại quét đến chỗ Xà trưởng lão, phát hiện Xà trưởng lão vẫn đứng yên bất động, thật sự có dũng khí, trong lòng Lục Nguyên thầm khen một câu. Trong tình huống này lại dám không đi, có can đảm, kỳ thật Xà trưởng lão muốn khóc cũng không kịp, trong số mọi người, thương thế của nàng là nặng nhất, bị Lục Nguyên đâm thủng ngực, trái tim bị đâm rách một nửa, làm sao có thể chạy đi được. Lục Nguyên nào biết những chuyện này, cho rằng Xà trưởng lão có can đảm, đương nhiên là một kiếm đuổi theo, lập tức giết chết Xà trưởng lão, trong lòng còn nghi ngờ, nhân vật có dũng khí như vậy, làm sao chỉ một kiếm đã giết chết, hắn còn tưởng rằng Xà trưởng lão phải chống trả được mấy kiếm. Năm vị trưởng lão còn lại chạy về trong yêu ma trận, tương đối hoảng sợ, mồ hôi túa ra không ngớt, không ngờ thực lực của Lục Nguyên lại đạt tới cảnh giới này, thực sự khiến quỷ thần khó lường. Đến lúc này, một kẻ mới đầu không ai tin tưởng lại một mình khiêu chiến với thất đại trưởng lão, kết quả toàn thắng. Đám người Hoa Sơn yên lặng đứng nhìn, cũng không có ai lên tiếng ủng hộ, bọn họ tận mắt nhìn thấy Lục Nguyên dũng mãnh phi thường như vậy, giống như người trời, trong lòng đều nảy sinh cảm giác sợ hãi, đây thật sự là thực lực trong Trường Sinh cảnh hay sao? Lục Nguyên đúng là người đứng đầu trong Trường Sinh cảnh! Đến lúc này, bất luận là ai cũng cho rằng, Lục Nguyên chính là người mạnh nhất trong Trường Sinh cảnh của Tấn quốc, thật sự không cách nào tưởng tượng có người có thể làm được chuyện này, một mình đánh bại bảy người trong thập đại trường lão, đây quả thực giống như chiến tích của quỷ thần. Lăng Lạc Thạch của Kiếm tông gật đầu nói: - Không tệ, đây chính là kết quả của kiếm pháp cực tốt. Đoạn Khánh Chi của Khí tông lắc đầu: - Cũng chưa chắc, tất cả là nhờ pháp thuật cao cường. Hắn nói như vậy cũng không có nhiều thuyết phục, Kiếm tông và Khí tông ban đầu vẫn xem như có chút cân đối, nhưng hiện tại dị tinh Lục Nguyên nổi lên, khiến cho đại đa số đệ tử trẻ tuổi đều cho rằng kiếm pháp mạnh hơn pháp thuật, Khí tông không có nhân vật giống như Lục Nguyên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thừa nhận. Lăng Lạc Thạch cười nói: - Khí tông cũng có người có thể dùng pháp thuật, với Trường Sinh cửu trọng, đánh bại bảy người trong thập đại trường lão, chưa nói đến Trường Sinh cửu trọng, mà ngay cả Trường Sinh thập trọng cũng không thể. Hắn mỉa mai nói, có Lục Nguyên làm ví dụ, hắn nói rất tự tin. Đoạn Khánh Chi cũng hỏi ngược lại: - Lẽ nào Lục Nguyên là người của Kiếm tông hay sao? Dù thế nào ta cũng nhớ rõ Lục Nguyên xuất thân từ Kiếm Khí tông, Kiếm tông các ngươi nghiên cứu kiếm pháp, làm thế nào cũng không có kiếm thuật như vậy, trừ phi danh tiếng của Kiếm tông là hữu danh vô thực. Hắn cũng bắt được sơ hở của Lăng Lạc Thạch. Mâu thuẫn của hai tông Kiếm, Khí hiện tại đã đến bước tranh giành. Lục Nguyên vốn không thuộc về Kiếm tông, lại được Kiếm tông biến thành biển chữ vàng, cuộc sống đôi khi bất đắc dĩ như vậy. Lúc này, ở một nơi hẻo lánh vắng vẻ, có một lão giả râu tóc bạc trắng, lắc đầu cười nói: - Coi như không tệ, kiếm pháp của tiểu tử Lục Nguyên này cuối cùng cũng không giống như rắm chó không kêu trước kia, tốt xấu gì cũng có thể tranh đua với người khác. Tuyệt kỹ kinh thế trong mắt người khác, trong mắt lão giả tóc trắng này chỉ là rắm chó không kêu mà thôi. Nhưng vị lão giả tóc trắng này, xác thực có tư cách nói những lời này. Sau lưng lão gia tóc trắng có bốn nam tử trung niên đang cười khổ không thôi, bốn người bọn họ theo sau chủ nhân đã lâu, hiện tại nhìn thấy kiếm pháp của Lục Nguyên đều cảm thấy đáng sợ, nhưng chủ nhân chỉ cho rằng có thể miễn cưỡng, kiếm pháp của chủ nhân thật sự là càng ngày càng cao, Tấn quốc vô song. Chiến dịch bên ngoài của cuộc chiến Hoa Sơn đã kết thúc. Trận chiến mạnh nhất bên ngoài chính là trận chiến trước đó, một mình Lục Nguyên chiến thắng thất đại trưởng lão, giết chết hai người, sau cuộc chiến này, Lục Nguyên thật sự nổi danh thiên hạ, chính thức được xưng là người mạnh nhất trong Trường Sinh cảnh, nhưng hiển nhiên, cuộc chiến Hoa Sơn vẫn chưa chấm dứt.