Tư Mã Trường Bạch một lần nữa chém ra Nhất thể linh kiếm của mình. Đúng vậy, mình làm sao mà bại được chứ? Vì lúc này đây cướp được chức Phong chủ, dã tâm của mình sẽ được thực hiện. Mình chuẩn bị bao lâu, nhịn cho đến Lý Nguyên Bạch chết, nhịn cho đến Nguyên Nguyên Thượng Nhân và Nguyên Lăng Thượng Nhân mất tích, chờ cho đến Phương Nho trong thương, rốt cuộc cũng đã đến thời khắc mấu chốt mình dành lấy chức Bắc Phong Chi Chủ. Hết thảy đều đã chuẩn bị xong. Mình đã đánh bại hết các Kiếm tiên khác của Bắc Phong. Dưới tình huống như vậy, Lục Nguyên có đáng là gì. Ta không cam lòng thất bại như vậy. Một kiếm tiếp một kiếm chém ra, nhưng nửa điểm cũng không có tác dụng. Lục Nguyên nhìn thấy Tư Mã Trường Bạch giãy dụa thì thở dài một tiếng. Cái này gọi là Thủy hoàng kiếm đạo. Vạn nước trong thiên hạ đều do hắn khống chế. Tư Mã Trường Bạch, tâm pháp của ngươi cùng với Nhất thể linh kiếm xác thực rất giỏi, nhưng so với Thủy hoàng kiếm đạo thì vẫn kém quá xa. Cuối cùng cũng chỉ có thể giãy dụa thôi. Vốn cho rằng, đối phó ngươi chỉ dùng ba kiếm. Hiện tại xem ra hai kiếm là đủ rồi. Lục Nguyên lại một lần nữa vung lên Dưỡng Ngô kiếm. Một kiếm trảm xuống, vân, vũ, băng, tuyết, hồ, biển, sương mù, nước đều ở trong đó. Một kiếm này xem ra chí nhu vô cùng, không có chút khí phách nào, nhưng lại khiến cho đám Thượng nhân phải đứng thẳng người. Một kiếm rất đẹp. Lục Nguyên giờ khắc này trong nội tâm không buồn lại không vui. Hơn mười năm thù hận, Tư Mã Trường Bạch hết lần này đến lần khác phái thủ hạ đến giết hắn, từng bước ép chế sư phụ, cấu kết với Nguyên Lăng đưa tới tai họa này đến tai họa khác cho Bắc Phong, tất cả mọi oán thù đều hóa giải trong một kiếm này. Một kiếm cuối cùng! Là thời điểm để hoàn tất. Kiếm quang mềm mại mang theo thủy chí nhu chi ý giống như cửu thiên ngân hà chém ra ngoài. Thiên hạ không ai mềm yếu hơn nước. Nhưng cũng không cái gì tấn công mạnh bằng nước. Lấy yếu thắng mạnh, lấy nhu chế cương. Một kiếm này tựa như mang hết bao nhiêu phiền muộn chém xuống. Như trường giang đại hải. Tư Mã Trường Bạch đã dùng hết toàn bộ lực lượng, Nhất thể linh kiếm cũng vận đến cực hạn đánh ra. Bên cạnh kiếm của ông ta tràn đầy màu đen, so với màu đỏ còn đáng sợ hơn nhiều. Một kiếm này hướng về phía Lục Nguyên, ông ta đã thi triển ra phản kích vô tận. Nhưng một kiếm của Lục Nguyên lại không quan tâm đến màu đen đó. Một kiếm từ dưới lên. Một kiếm này lập tức phá vỡ hết thảy phòng ngự của Tư Mã Trường Bạch, chặt đứt bả vai phải của Tư Mã Trường Bạch. Đủ loại nước tiến nhập vào thân thể của Tư Mã Trường Bạch, bám lấy thân thể của ông ta. Tư Mã Trường Bạch kêu lên một tiếng thảm thiết. Thất bại! Đến lúc này, Tư Mã Trường Bạch đã thật sự thất bại. Lục Nguyên cầm kiếm ngửa mặt lên trời. Sư phụ, người có thể chứng kiến, đệ tử đã đánh bại Tư Mã Trường Bạch. Sư phụ, bây giờ người có thể an tâm. Người có uy hiếp lớn nhất đối với đệ tử ở Bắc Phong này rốt cuộc đã thua dưới thân kiếm của đệ tử. Sư phụ…….. Trong lúc nhất thời, Lục Nguyên chính là trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Đồng thời, Lục Nguyên cũng đã phát hiện được tác dụng lớn nhất của Thủy hoàng kiếm đạo. Thủy hoàng kiếm đạo đối với Thủy hệ kiếm pháp, pháp thuật có tác dụng áp chế. Đối với hỏa hệ kiếm pháp, pháp thuật cũng có tác dụng như vậy. Đồng thời, còn rất dễ dàng phá giải phòng ngự của đối phương. Kiếm như nước chảy, thấm qua phòng ngự của đối thủ. Cái này chính là ba đại tác dụng của Thủy hoàng kiếm đạo. Không hề nghi ngờ, Thủy hoàng kiếm đạo so với Bạch đế kiếm đạo, Thanh đế kiếm đạo thì khó luyện hơn. Nhưng khi luyện được thì tác dụng rất lớn. Mà lúc này lại phát sinh vấn đề. Lục Nguyên một kiếm vừa rồi đã chặt đứt bả vai của Tư Mã Trường Bạch mọi người đều biết. Ở tu tiên giới, các loại pháp khí không gian tất cả mọi người đều giữ rất cẩn thận, sợ người khác đoạt được. Thậm chí có người đã lấy pháp khí không gian luyện nhập vào thân thể của mình. Pháp khí không gian của Lục Nguyên được đặt bên tay trái. Muốn lấy pháp khí không gian ra thì thần thức nhập vào trong đó, lập tức sẽ xuất hiện ở tay trái. Sở dĩ không phải ở tay phải bởi vì tay phải là tay rút kiếm. Còn pháp khí không gian của Tư Mã Trường Bạch lại được đặt ở chính giữa tay phải. Một kiếm của Lục Nguyên chém đứt bả vai phải của Tư Mã Trường Bạch. Tất cả những gì trong pháp khí không gian của Tư Mã Trường Bạch đều rơi lả tả ra ngoài. Nhưng tình huống như vậy cũng không có khả năng cướp lấy tài nguyên của Tư Mã Trường Bạch. Nhưng Lục Nguyên chỉ nhìn thoáng qua. Hắn nhìn thấy được một phong thư, phía trên có hai chữ Nguyên Lăng. Còn Tư Mã Trường Bạch thì đang muốn thu dọn những thứ rơi ra kia vào trong tay áo. Thứ mà ông ta muốn cất vào nhất chính là phong thư kia. Từ trong pháp khí không gian của Tư Mã Trường Bạch rơi ra rất nhiều linh vật. Linh thú khổng lồ còn có hơn hai mươi con. Lại còn thiên ngộ thạch, ông ta làm sao có thể bỏ qua tất cả mà cất phong thư trước. Trừ phi phong thư này có tác dụng rất quan trọng. Hơn nữa trên phong thư còn có hai chữ Nguyên Lăng. Tư Mã Trường Bạch hướng về phía chỗ phong thư. Mắt thấy tay trái của mình sắp chạm vào phong thư, nhưng trong tích tắc một thanh kiếm đã đặt ngang trên tay trái của ông ta. Một kiếm xảo diệu cực kỳ. Tư Mã Trường Bạch tay trái chuyển đi, nhưng Dưỡng Ngô kiếm lại chuyển động theo. Bất luận Tư Mã Trường Bạch chuyển như thế nào cũng đều bị phong kín. Hiện nay, Tư Mã Trường Bạch đã không còn là đối thủ của Lục Nguyên. Kiếm đã phong kín đường tiến lên của Tư Mã Trường Bạch. Mà lá thư này cũng đã rơi vào tay của Lục Thanh Đào. Lúc này đây, tranh giành chức Phong chủ, chủ thể là do Lục Thanh Đào chủ trì. Chứng kiến biến cố xảy ra, ông ta đã nhảy xuống, lấy được phong thư. Sau khi đọc xong phong thư, sắc mặt ông ta không khỏi biến đổi. Vốn rất muốn che giấu, dù sao đây cũng là chuyện mất mặt, nhưng sau khi suy nghĩ một chút, chuyện mất mặt của Bắc Phong gần đây còn ít sao? Nguyên Lăng làm phản cũng đủ mất mặt rồi. Nửa năm trước, Nguyên Lăng tập kích Hoa Sơn, cuối cùng ngay cả Bắc Phong Chi Chủ Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng không nhìn thấy. Nếu không phải Lục Nguyên làm nở mày nở mặt cho Bắc Phong một chút thì chỉ sợ Bắc Phong sớm biến thành trò cười trong tu tiên giới. Mọi người đều nhìn về phía phong thư trên tay Lục Thanh Đào. Dù sao, vừa rồi Lục Nguyên và Tư Mã Trường Bạch hai người cùng nhau tranh giành lá thư này, những người dưới đài cũng không phải bị mù, biết rõ phong thư có điểm mấu chốt rất đặc biệt. Lục Thanh Đào ho khan một phen: - Nội dung phong thư phỏng chừng các vị cũng rất có hứng thú. Phong môn bất hạnh. Nội dung trong đó đã chỉ rõ Nguyên Lăng câu kết với Tư Mã Trường Bạch, mưu đoạt chức Phong chủ. Lời nói vừa dứt, cả hiện trường đều xôn xao. Theo như đạo lý bình thường, Tư Mã Trường Bạch không nên giữ lại phong thư này. Chỉ là trong phong thư này có điểm mấu chốt về Nguyên Lăng, cho nên ông ta giữ lại. Ông ta giữ lại, cũng là một biện pháp phòng vệ. Ông ta bỏ nó vào trong pháp khí không gian ở cánh tay phải. Theo như bình thường, bỏ vào trong đó rất an toàn.