Trong lúc bốn người công kích thì một người đứng đó bất động. Lục Nguyên cũng vẫn không nhúc nhích. Khi kiếm sát đến gần, Lục Nguyên vung tay lên. Song kiếm đều xuất hiện. Giờ phút này, cơ hồ năm người đều cảm giác thế giới có sự biến hóa. Trong tích tắc, thân kiếm Lục Nguyên hóa ra không biết bao nhiêu kiếm ý. Một cơn mưa rơi xuống. Mưa lớn thế này vừa rơi xuống người mọi người thì lập tức bắt đầu đóng băng, đem mọi người nhốt lại bên trong. Những người này dùng kiếm để phá tầng băng, nhưng lại phát hiện, bọn họ bị nhốt trong một cái hồ. Đây không phải là Thái Hồ, tuyệt đối không phải. Nhưng thế nào khi đang ở Thái Hồ lại bị nhốt trong một cái hồ khác? Nếu là trưởng lão bình thường thì hẳn là đã thất bại. Nhưng năm người này không người nào không là thiên tài. Từng người đều xuất ra tuyệt kỹ, oanh phá hồ nước. Nhưng khi ra ngoài hồ nước thì mọi người lại tuyệt vọng, bởi vì đó là biển. Một bờ biển vô hạn. Ngươi phá được hồ nhưng phá được biển sao? Hơn nữa, bầu trời trên biển còn đang không ngừng có tuyết rơi. Ngươi chỉ cần thoáng chậm một chút thì bị khối băng ngay tại chỗ tập kích. Trên mặt biển, khắp nơi đều có những trận cuồng phong chết người. Ngươi không nhìn thấy người bởi vì khắp nơi đều có mây và mưa to. Sớm sụp đổ trước chính là Tham Kiếm Lăng Nguyên. Không phải nói y là người thực lực yếu nhất trong số năm người mà chính là ở chỗ Kiếm Tham sử dụng chính là kiếm ý. Y có năm kiếm ý. Bình thường thì dựa vào kiếm ý để thắng những người khác. Nhưng kiếm ý của Lục Nguyên lại manh hơn của y, hơn nữa rất nhiều kiếm ý lại dung nhập vào một chỗ. Còn có luân hồi kiếm đạo. Cũng cùng một cách sử dụng, nhưng thực lực không bằng Lục Nguyên, cho nên thua là phải. Kiếm Tham Lăng Nguyên bị đánh bại trước tiên. Y dù thế nào cũng không nghĩ mình sẽ bị đánh bại. - Ta không phục. Trong ánh mắt của Chu Ngộ lại phát ra ngọn lửa cực lớn, như muốn thiêu đốt hết thảy, thiêu hủy những thứ hư ảo trước mắt. Nhưng những gì mà y phản kích đều bị biển cả hư ảo dìm sạch. Hai mắt y đau nhức vô cùng, tạm thời mất đi năng lực phát hỏa. Địa Để Cự Kiếm Triệu Vô Cực một kiếm bổ tới, muốn bổ đôi cái biển cả hư ảo này. Nhưng tầng tầng đóng băng cứ xuất hiện hết lớp này đến lớp khác, làm đông cứng một kích của y. Y chém Cự Kiếm ra một lần thì liền bị đông lại một lần. Diệt Nguyên Kiếm Chu Bát Nhất sát khí toát lên trong thiên địa. Nhưng đối thủ lại là biển cả, sát khí của ngươi có nhiều thì cũng bị biển cả bao trùm hết. Biển cả xuất hiện vòng xoáy cực lớn, cứ thế mà cuốn vào trong đó. - Kế tiếp, là ngươi đấy, người cuối cùng. Lục Nguyên vung Trấn Nhạc Kiếm, chém về phía Cực Đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn. Phương Càn Khôn không ngừng ngưng tụ pháp lực chống đỡ Lục Nguyên. Nhưng thời khắc này, Phương Càn Khôn lại bị tuyết làm giảm tốc độ. Tầng băng đã khiến tấn công của y đều không dùng được. Trong nháy mắt, Lục Nguyên cùng với Phương Càn Khôn giao chiến một cái. Sau đó, vai phải của Phương Càn Khôn thấm đầy máu tươi. Phương Càn Khôn lẩm bẩm: - Không có khả năng, không có khả năng. Ta là thiên tài, ta làm sao mà thất bại. Lục Nguyên giờ phút này không có rảnh để nghe giọng điệu của bại tướng. Bởi vì lúc này Lục Nguyên đã cảm thấy cái gì gọi là Thủy Hoàng Kiếm Đạo. Hoàng giả, có thể ra mệnh lệnh. Thủy hoàng giả có thể một kiếm quản lý chung thiên hạ vạn thủy. Vô luận loại nước biến hóa như thế nào cũng có thể quản lý được. Thủy Hoàng Kiếm Đạo thật sự là đáng chờ mong. Nếu như có thể luyện thành Thủy Hoàng Kiếm Đạo thì chính mình đối với biến hóa của nước lĩnh hội càng nhiều hơn. Tất nhiên, còn có có Kim Hoàng Kiếm Đạo, Mộc Hoàng Kiếm Đạo, Thổ Hoàng Kiếm Đạo, Hỏa Hoàng Kiếm Đạo, mỗi một thứ đều huyền diệu đến cực điểm. Giờ phút này, chỉ còn một người trong Thái Hồ. Bốn mươi chín tu tiên giả từng người đều ủ rũ. Xem ra lần này phải thua rồi. Trong cái hồ này tổng cộng có hơn một trăm ngọn đèn, năm mươi ngọn ở hướng đông, năm mươi ngọn ở hướng bắc. Một trăm ngọn đèn này tạo hình giống như đúc, phong cách cổ xưa vô cùng. Cuồng phong thổi qua. Tim đèn, thân đèn đều dao động, nhưng chỉ thoáng một cái đều bất động. Gió ngừng thổi. Thời điểm lúc này, phía đông đã có ba mươi lăm ngọn đèn bị tắt. Còn mười lăm ngọn đèn vẫn còn sáng. Còn ở phía bắc thì đã có bốn mươi chín ngọn đèn bị tắt, chỉ còn một ngọn. Thế cục rất rõ ràng. Đông Phong còn lại mười lăm người. Bắc Phong chỉ còn lại một người. Bắc Phong nhất định phải thua. Vô Thương Kiếm Tiên Nam Cung Vô Thương không nói gì. Quân Tử Kiếm Phương Nho cũng không nói gì. Hai người này đều là người ít nói. Nhưng phía bắc đèn lại tắt nhiều đến như vậy, các trưởng lão Kiếm Tông đều nghị luận cả lên. - Haha, Bắc Phong bên kia nhất định phải thua. - Cuối cùng chỉ còn mình Lục Nguyên. Đoán chừng hắn cũng đang lẩn trốn. - Một chọi mười lăm, hắn vô luận như thế nào cũng phải thua. Hiện tại đèn vẫn còn chưa tắt, nhưng đoán chừng cũng đang mãnh liệt chạy trốn để khỏi chết. Dù trốn thế nào cũng không thoát chết được. - Xem ra, Thái Hồ này sẽ thuộc về chúng ta. - Về sau, người của Đông Phong chúng ta muốn tu hành thì không dễ dàng hơn sao? - Đúng vậy! Các trưởng lão Kiếm Tông đều nghị luận cả lên. Kiếm Khí Tông bên này mặc dù không lên tiếng, nhưng sự không phục lại càng đè nặng trong lòng. Bọn họ làm sao mà có thể chịu phục? Từ khi tiếp nhận chưởng môn cho đến nay, Kiếm Tông khắp nơi đều đè nặng Kiếm Khí Tông cùng Khí Tông. Sớm đã hận, hiện tại lại càng thêm hận. Nhưng hận thì hận, tài nghệ không bằng người thì biết thế nào. Oán! Oán! Oán! Oán! Nhưng vào lúc này, mười lăm ngọn đèn còn lại bên Đông Phong một chiếc đèn đột nhiên bị tắt. Một ngọn đèn bị tắt, nhưng trưởng lão Đông Phong lại không quan tâm. Lục Nguyên cho dù là thiên tài nhưng cũng bị đánh bại rời khỏi Thái Hồ. Đánh bại một trưởng lão Kiếm Tông cũng chỉ là chuyện bình thường. Bụp, bụp. Thêm hai ngọn đèn nữa bị tắt. Điều này khiến cho trưởng lão Kiếm Tông không khỏi nhíu mày. Sau đó, lại tiếp hai ngọn đèn nữa bị tắt. Như thế chỉ còn lại mười ngọn đèn. Thiên tài đời thứ mười của Bắc Phong Lục Nguyên thật sự quá mạnh. Rõ ràng đến phút cuối cùng cũng có thể phản kích, đánh bại năm người. Nhưng ngọn đèn tượng trưng cho hắn cũng sắp tắt. Các trưởng lão Kiếm Tông cảm thấy không đúng, nhưng vẫn tin tưởng vững chắc mình có thể chiến thắng. Lại một đạo âm thanh vang lên. Những ngọn đèn bên Đông Phong không ngừng bị dập tắt, chứ không phải ngọn đèn duy nhất bên Bắc Phong. Trong nháy mắt, bên Đông Phong chỉ còn lại sáu ngọn đèn. Điều này sao có thể? Lục Nguyên sao có thể chỉ một mình mà đấu lại nhiều người như thế? Một lần cả chin trưởng lão Kiếm Tông. Mọi người cảm thấy rất kinh ngạc. Nhưng dù là như thế, các trưởng lão Kiếm Tông cũng còn niềm tin. Dù sao, các trưởng lão Kiếm Tông có thể khẳng định một điều, Kiếm Tông có thể thắng bởi vì họ có Kiếm Tham Lăng Vân, Địa Để Chiến Kiếm Triệu Vô Cực, Diệt Nguyên Kiếm Chu Bát Nhất, Huyền Hỏa Song Nhãn Chu Ngộ, Cực Đạo Kiếm Tử Phương Càn Khôn năm người này. Người nào cũng là đệ nhất nhân, hơn hẳn Lục Nguyên.