Phương Nho sắc mặt cổ quái, sắc mặt của Sở Phi lại càng cổ quái hơn. Sở Phi tự biết mình không mạnh hơn Huyết Biến Kiếm tiên là bao, cho nên cũng tự thấy xấu hổ.
Tần quốc có thể đi ra một nhân vật có thể so sánh được với Trung ương Thiên triều rồi.
Một lúc lâu sau, Sở Phi mới cười khổ một tiếng:
- Xem ra, không cần phải mất bao nhiêu năm nữa là con có thể thắng được ta rồi.
Sắc mặt của ông ta rất kỳ quái.
Lục Nguyên nhún vai nói:
- Con có thể đả bại được Ti Nam đều là do may mắn thôi. Sở sư thúc thần thông cái thế, con đâu có thể bì được.
Sở Phi cười:
- Đừng có an ủi ta nữa.
- Đúng rồi, bước tiếp theo đi đâu nhỉ?
Lục Nguyên hỏi, trước kia đã đi qua Võ Đang, giờ lại đến Côn Lôn, bước tiếp theo thì là Thanh Thành.
- Bước tiếp theo à, là…
Độc Cô Diệp dừng lại một chút.
- Bước tiếp theo là Thanh Thành.
Độc Cô Diệp dừng lại một chút trả lời.
- Thanh Thành?
Lục Nguyên hỏi lại. Lần ra ngoài này hắn đã trải qua rất nhiều việc, đặc biệt là chuyện đại quân nước Nguyên gây sức ép, rồi thì huyện của Huyết Kiếm môn lần này. Vốn tưởng là sẽ thay đổi kế hoạch, không ngờ kế hoạch xuất ngoại du hành vẫn không thay đổi, khiến cho Lục Nguyên cảm thấy giật mình.
- Đúng, Thanh Thành, tuy nhiên kế hoạch ban đầu có sự thay đổi khá là lớn.
Độc Cô Diệp nói.
- Vốn chỉ là đi đến nơi thứ ba là Thanh Thành, nhưng hiện tại còn là vì Thanh Thành sắp tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh rồi.
- Ngũ Sơn Hội Minh.
Lục Nguyên có chút cả kinh nói.
Ngũ Sơn Hội Minh không phải là một việc nhỏ.
Cái gọi là Ngũ sơn thì người của Tấn quốc ai cũng biết, đó là chỉ Hoa Sơn, Võ Đang, Thanh Thành, Côn Lôn, và Nam Hải. Nam Hải Tiên môn cũng ở trên núi, nhưng không phải núi trên đại lục, mà là một trong những tiên sơn ở biển. Còn Ngũ Sơn Hội Minh là một việc lớn, đó là cuộc gặp của ngũ đại tiên môn này.
Chỉ có những lúc nước Tấn xảy ra đại sự thì mới có Ngũ Sơn Hội Minh.
Dù sao, nếu như việc nhỏ bình thường thì chỉ cần Tông lão hội quyết định là được.
Ngũ Sơn Hội Minh, là để thương lượng đại sự, quyết định tương lai của cả nước Tấn.
Không ngờ, bây giờ lại sắp tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh.
Lục Nguyên khẽ giật mình nói:
- Chỉ mỗi chuyện nước Nguyên gây sức ép khu biên giới mà cũng phải tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh sao?
Lục Nguyên cảm thấy có chút khó tin, bởi chuyện này đâu phải to tát gì mà phải tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh chứ.
- Cũng không hẳn.
Phương Nho lắc đầu:
- Từ khi Yến sư bá thăng thiên, cục thế của Tấn quốc cũng xảy ra nhiều vấn đề, quỷ quái yêu ma bắt đầu ngo ngoe hoạt động. Còn nước Nguyên nữa, lần này thậm chí đến Thiên Viên Tông sư thúc cũng phải đích thân tọa trấn, tông sư đời thứ nhất đều được xuất động rồi. Không đơn giản đâu.
Có thể nói, hiện tại nước Tấn không còn được thái bình, hùng mạnh nữa rồi. Nếu không hành động sớm thì sẽ mang lại tai họa cho nhân gian.
Phương Nho có chút cảm khái.
Còn Độc Cô Diệp thì khẽ cười:
- Kỳ thật, loạn thế cũng đã đến rồi, cũng không có gì là không tốt cả.
Độc Cô Diệp này, dung nhan khí chất tựa như cốc u lan, nhưng lại là một nhân vật rất tàn nhẫn, giết người không biết ghê tay.
Phương Nho nói tiếp:
- Cho nên, năm tiên môn đã quyết định, phải tiến hành tổ chức Ngũ Sơn Hội Minh. Ngoài năm tiên môn thượng đẳng ra, bảy tiên môn trung đẳng cũng sẽ ra trình diện. Tổng cộng có 12 tiên môn cùng nhau thương lượng. Tuy nhiên bảy tiên môn trung đẳng kia cũng không có quyền quyết định nhiều lắm, cho nên mới gọi là Ngũ Sơn Hội Minh mà không gọi là Thập Nhị Sơn Hội Minh.
Sở dĩ đến lượt Thanh Thành thì lý do cũng đơn giản thôi.
Ngũ Sơn Hội Minh, là do Hoa Sơn, Võ Đang, Côn Lôn, Thanh Thành thay phiên nhau tổ chức, mỗi một tiên môn tổ chức một lần. Còn về Nam Hải thì do ở quá xa, không thể đến một nơi xa xôi như vậy để thương lượng được. Còn lần này, vừa đúng dịp đến lượt Thanh Thành, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.
Đây thực sự là một việc đại sự.
Tuy nhiên, thật ra cũng không có liên quan nhiều lắm đến Lục Nguyên. Bản thân cũng chỉ muốn đến Thanh Thành để chứng kiến không khí của Ngũ Sơn Hội Minh mà thôi.
- Được rồi, ba ngày sau xuất phát, con chuẩn bị một chút đi.
Phương Nho nói.
Ba ngày sao?
Trên núi Côn Lôn có biết bao nơi phong cảnh đẹp, thời gian ba ngày, vốn là để đi dạo chơi thăm thú các nơi trên núi Côn Lôn. Nơi nổi tiếng nhất Côn Lôn sơn chính là suối Côn Lôn, nghe nói nước suối ở đây quanh năm ôn hòa, xung quanh mọc rất nhiều loại hoa kỳ lạ. Ngoài suối Côn Lôn ra, còn rất nhiều nơi có cảnh đẹp khác.
Tuy nhiên Lục Nguyên đều chưa từng đi qua, nói thật, lực lực bây giờ cũng đã tiếp cận đến cấp Kiếm tiên rồi, cho nên muốn tăng thực lực lên sớm một chút, để có thể sớm tính sổ với Tư Mã Trường Bạch, đồng thời còn một số trọng trách khác nữa, bản thân mình cũng muốn một cuộc sống mà không có trọng trách nào.
Tuy nhiên, thân là nam tử Hán, có những trách nhiệm mà mình không thể trốn tránh được.
Giữa sườn núi Côn Lôn, hoa tuyết bay lả tả, trên cành cây cũng đã kết thành những lớp băng dày đặc, đè nặng lên cành cây. Thỉnh thoảng có những tiếng BA~ vang lên, đó là do những cành cây không thể chịu nổi sức nặng nữa mà gãy đi. Những tiếng kêu như vậy càng khiến cho Tuyết cốc trở nên tĩnh mịch hơn, yên ắng hơn.
Một người thanh niên mặc xáo xanh đến Tuyết cốc, tay vừa nhẹ nhàng động đã rút ra Dưỡng Ngô kiếm. Kiếm lập tức hướng ngoại ngự kiếm mà đi, bên ngoài mười tám trượng bốc lên không ngớt.
Người thanh niên áo xanh này lại giương một tay lên, lại là một thanh phi kiếm cũng xuất hiện trên tay.
Thanh kiếm này, dài ba thước ba, rộng một tấc hai, nặng đến ba mươi cân, sức mạnh cụ thể thì nhất thời không thể đánh giá được. Kiếm quang có hàn ý như nước, trên chuôi kiếm có hai chữ Triện cổ: Trấn Nhạc. Hai chữ này thể hiện đại khí cổ xưa, còn thân kiếm thì như nước, có hàn ý kiếm quang lại có đại khí phong cách cổ xưa.
Thanh kiếm này, không phải là một vật tầm thường.
Thanh Phi kiếm này không phải là chiến lợi phẩm của mình mà là do Phương Nho mang đến. Khi Phương Nho mang theo thanh kiếm này, còn chưa tìm được Lục Nguyên, tuy nhiên Nguyên Nguyên thượng nhân vẫn tin tưởng rằng Lục Nguyên vẫn còn sống.
Nguyên Nguyên Thượng nhân đem thanh kiếm này bảo Phương Nho mang đi. Thế nhưng trong đó đều có mục đích cả.
Trấn Nhạc kiếm.
Nếu chỉ nhìn vào tên kiếm không thôi đã biết là bất phàm rồi.
Hoa Sơn là núi, Võ Đang là núi, Thanh Thành là núi, Côn Lôn là núi, Nam Hải cũng là núi, Sơn nhạc sơn nhạc, mà thanh kiếm này có tên là Trấn Nhạc, không cần nói cũng biết ý nghĩa của nó. Đủ thấy rằng Nguyên Nguyên Thượng Nhân có kỳ vọng như thế nào đối với Lục Nguyên.
Vốn cũng không định tặng kiếm, nhưng bởi vì vốn Lục Nguyên còn cách Trường sinh ngũ trọng xa, mà bây giờ cũng đã gần đạt rồi, cho nên Nguyên Nguyên Thượng Nhân mới giao cho Phương Nho mang kiếm đến.
Ngón tay Lục Nguyên vuốt nhẹ nhàng thanh Trấn Nhạc kiếm, chỉ cảm thấy lạnh người và một phong cách cổ xưa. Hai thanh kiếm hiện tại của mình, một thanh là sự kỳ vọng của sư phụ đối với mình, còn một thanh là sự kỳ vọng của Nguyên Nguyên sư bá đối với mình. Hy vọng mình sẽ không làm phụ sự kỳ vọng của sư phụ và sư bá.