Sau đó cả hai lại mãnh liệt giao thủ, Chỉ Nhu kiếm pháp và Phong Vân 108 thức lại không ngừng thi triển, Vân Bình muốn thể hiện trước mặt sư phụ Độc Cô diệp nhưng vì thế kiếm của Trương Thanh Thư như núi như biển hắn cuối cùng cũng phải thất bại. - Trương sư huynh thật lợi hại. - Đúng thế! - Đệ tử chân truyền của Võ đang tiên môn đúng là bất phàm. Những thanh âm nghị luận này vang lên, cũng không có ai tính đến Lục Nguyên, hiện tại thời gian trôi qua không ai xem Lục Nguyên là đệ tử đời thứ mười nữa, cơ bản đem hắn đối đãi như đời thứ chín. Lục Nguyên ở bên cạnh nhìn những người kia giao thủ dĩ nhiên là không có hứng thú, hắn tùy ý vừa xem vừa uống rượu. Ngồi xem một lúc Lục Nguyên liền đi dạo chơi, Võ Đang cũng có chút cảnh đẹp, ví dụ như Thái Hòa Cung, Tịnh Nhạc cung, Huyền Nhạc môn.... tất cả đều có phần đặc sắc. Đuông nhiên bàn về khí thế hùng hồn, còn cảm tượng nó thuộc về Chân Võ đại điện. Chân Võ đại điện kia đứng ở trên đỉnh núi giống như quy xà nhị tướng vậy. Khí thế của nó có thể nuốt sông nuốt núi. Mà Hoa Sơn tiên môn thì không có được đại điện như vậy điều này cũng là tự nhiên, đại Tấn Hoa Sơn nếu như không chia làm ngũ pho chỉ sợ cũng có thể tạo ra tòa cung điện khí thôn sơn hà như vậy. Trong khoảng thời gian này Lục Nguyên đi du ngoạn ở trong Võ Đang tiên môn. Võ Đang có bảy mươi hai ngọn núi, hắn đến tất cả mọi nơi. Chỉ là cuối cùng cũng phải rời đi rồi. Dưới chân núi Võ Đang dưới sự dẫn dắt của Độc Cô Diệp Sở Phi đội ngũ dần dần rời khỏi Võ Đang tiên môn, mà Ân Chính và Thẩm Hà hai người cũng tự mình đưa tiễn tới tận chân núi. - Núi cao sông dài chư vị tiên môn Hoa Sơn, một đường tạm biệt. Ân Chính chắp tay nói. Ân sư huynh khách khí rồi. Độc Cô Diệp cũng khách khí chắp tay. Hai bên cười cười từng người cáo biệt, Độc Cô Diệp rời đi mà Ân Chính cũng nhìn đoàn người phía xa xa mà tự nói: - Lục Nguyên này đúng là nhân vật khó lường.... Hắn có phần cảm khái tuy nhiên Hoa Sơn tiên môn cho dù cường thế một chút cũng vậy, dù sao Võ Đang và Hoa Sơn hiện tại cũng có không ít lợi ích cùng nhau. Ân Chính cười cười sau đó quay trở về núi Võ Đang. Núi Võ Đang dần hồi phục lại sự bình tĩnh. Lại nói đoàn người Độc Cô Diệp Sở Phi đang xuất phát về phía Côn Luân sơn. - Kiếm pháp của Võ Đang tiên môn quả nhiên có chỗ độc đáo, Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp đúng là phiền toái. Vân Dật nói lời này ra tất cả mọi người đều ưu tư, trước đó không lâu bọn họ đã cùng với đệ tử chân truyền giao thủ, bọn họ sợ nhất là Chỉ Nhu kiếm pháp, bộ kiếm pháp kia quấn lấy trườn kiếm làm cho kiếm chiêu không sử dụng được bất kể là ai cũng không tìm được phương pháp phá Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp cho tốt. Lăng Ngọc Châu hỏi: - Lục sư đệ, nếu là đệ thì đệ sẽ phá Nhiễu Nhu Chỉ kiêm pháp thế nào. Lục Nguyên thản nhiên nói: - Nhiễu Nhu Chỉ kiếm pháp bộ kiếm pháp kia nặng ở hai chữ là Nhiễu và Nhu, kỳ thực không khó phá, Nhiễu là vòng quanh kiếm của ngươi và dùng Nhu để kìm chế, chúng ta ở Bắc Phong có một loại biện pháp là dùng Nhu đối với Nhu, Phong Vân 108 kiếm kỳ thật khi luyện tới chỗ sâu, bất kể là Phong hay là Vân cũng không phải là thứ thực tế, Nhiễu Nhu Chỉ không thể nào quấn quanh được, tuy nhiên cần phải đến cảnh giới này mới có thể ứng phó. - Đương nhiên cẩn thận tổng kết, cũng có thể làm ra một bộ kiếm pháp chống lại Nhiễu Nhu chỉ, một thức phá một thức, đệ cũng có thể làm được. Lục Nguyên nói: Nếu như đệ làm ra bộ kiếm chiêu như vậy mọi người đúng là có thể phá vỡ kiếm pháp của Trương Thanh Thư tuy nhiên kiếm pháp này, trong tay những người khác nhau thì thi triển khác nhau uy lực bất đồng phá được Trương Thanh Thư nhưng không thể nào phá được người mạnh hơn cho nên sáng tạo ra cũng không có chỗ để dùng. Sở Phi cười ha hả: - Lục sư điệt nói rất đúng, kiếm pháp là kiếm pháp, bản thân kiếm thuật cảnh giới còn thấp, đã đến cảnh giới nhất định thì tự nhiên có thể phá đơn giản, kiếm pháp không có con đường tắt để đi, chỉ có thể thành thật tăng con đường kiếm thuật của mình mới là đúng đắn. Phen này đi ra ngoài lịch lãm mọi người cũng được tăng kinh nghiệm. Cho nên ở trên đường bọn họ thường xuyên dò xét khảo thí các loại kiếm pháp. Côn Luân sơn. Côn Luân chính là một tòa núi cao ở Đại Tấn. Kỳ thật ở trên mặt đất Côn Luân sơn có không ít tòa sơn mạch, ở Đại Tấn chỉ là chỉ có một tòa Côn Luân sơn. Côn Luân sơn có truyền thuyết mỹ hảo, ví dụ như là Tây vương mẫu, Nguyên Thủy Thiên tôn, cũng óc người nói Côn Luân là trung tâm của thế giới, tự xưng là Vạn Sơn chi tổ tuy nhiên những cái này đều là thượng cổ lịch sử. Mỗi một tòa Côn Luân sơn đều có truyền thuyết như vậy. Còn truyền thuyết chân chính thì không ai biết rõ. Không nói tới quốc gia khác chỉ nói tới Côn Luân sơn ở Đại Tấn. Tòa Côn Luân sơn này núi cao vạn trượng, che đầy trời. Đi tới dưới chân Côn Luân sơn, thấy đoàn người Bắc phong tới, lập tức có hộ vệ hỏi, Độc Cô Diệp đem danh hào ra báo, những họ vệ này nghe nói là Hoa Sơn cửu đại kiếm tiên đến chơi thì kinh ngạc lập tức đi thông báo. - Muội còn tự hỏi là người nào hóa ra là Độc Cô Sư tỷ tới. Một thanh âm uyển chuyển cất tiếng, sau đó một mỹ phụ xuất hiện, đây chính là Đào Kiếm tiên Mộ Nhược Lan, Mộ Nhược Lan cùng với Độc Cô Diệp từng có giao tình ở trong tu tiên giới nên lập tức ra chào hỏi. - Hóa ra là Mộ sư muội. Độc Cô Diệp gật đầu cười. - Không biết Độc Cô sư tỷ đến đây có dụng ý gì? Mộ Nhược Lan đi thẳng vào vấn đề. - Ta mang theo một đám đệ tử chân truyền Bắc Phong tới đây thăm Côn Luân sơn một chuyến. Độc Cô Diệp nói. Nghe thấy ý đồ của Độc Cô Diệp, Mộ Nhược Lan gật đầu: - Thì ra là thế mời Độc Cô sư tỷ ở tạm muội nhất định sắp xếp thật tốt. Đệ tử các phái trao đổi đây không phải là chuyện xấu dĩ nhiên nàng không phản đối. Mộ Nhược Lan dẫn theo đám người Độc Cô Diệp đi lên trên Côn Luân sơn, chỉ thấy Côn Luân sơn đã bị băng tuyết che lại, nhìn như một thế giới băng tuyết vậy. Cứ như vậy mà đi phía trước xuất hiện một cái cây lớn. Gốc cây này lá cây màu xanh tím, trái màu vàng, giữa ánh mặt trời không nhìn thấy ngọn ở đâu Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn chỉ thấy gốc cây này hướng thẳng lên trời, không biết cao bao nhiêu, những đệ tử Bắc Phong khác thì tặc lưỡi kêu lạ, bọn họ chưa từng gặp qua cái cây nào to lớn như thế. Mộ Nhược Lan nhìn gốc cây này mà giới thiệu: - Đây chính là Kiến Mộc của Côn Luân Sơn. Kiến Mộc! Ở thời kỳ thượng cổ, bên cạnh Côn Luân sơn có một cây đại thụ, gọi là Kiến Mộc. Kiến Mộc có thể thăng thiên! Nghe nói người ở thời kỳ thượng cổ chẳng cần tu hành, chỉ cần đi lên Kiến Mộc tới tận bầu trời là có thể thành thiên thần, tuy nhiên chẳng hiểu tại sao Kiến Mộc về sau lại bị hủy hoại, đó là Kiến Mộc trong truyền thuyết mà Kiến Mộc này hiển nhiên không bằng cái cây Kiến Mộc đó.