Trong cuộc sống sau này, Lục Nguyên cũng không gặp lại vị Chung đại tiểu thư kia của Tần quốc. Hoa Sơn Bắc Phong Vào tiết thanh minh, chim yến bay đầy trời, cùng với ánh sáng mặt trời chiếu giữa núi rừng tươi đẹp vô cùng. Ánh nắng có chiếu vào mắt người cũng không chói mắt. Vạn vật trong núi rừng đều tận hưởng sức sống của mùa xuân. Nước chảy giữa núi rừng trong thấy đáy, yên tĩnh, im ắng, hoặc từ trong khe núi lao xuống hồ khiến cho người ở dưới núi có thể vừa uống vừa nói trên núi có tiên. Con tu hú ở đầu cành nhẹ nhàng kêu. Gió xuân đảo nhẹ cành dương liễu. Xuân tràn về bãi cỏ, mây trắng phiêu du. Một người trẻ tuổi mặc thanh y, tay trái cầm hồ lô rượu, nhưng lại không uống rượu, mặt mày đang nhăn nhó khổ sở cái gì đó. Cách hắn ba trượng có một thanh phi kiếm đang ở trên hư không. Nhìn bộ dạng như vậy, giống như đang ở trong cấp độ ngự kiếm Luyện Thể Kỳ Bát Trọng. Nhưng nếu quan sát cẩn thận, hiện tại thanh phi kiếm tựa hồ như không có bao nhiêu lực đạo. Chặt một cây cổ thụ thì có thể, nhưng muốn dùng ngự kiếm để đấu kiếm thì không có khả năng. Lục Nguyên lại uống một ngụm rượu. Sự việc Vô Sinh Di Cung ở Vũ Lăng Sơn đã qua được hơn nữa năm, giống quang âm như nước chảy về đông. Tuổi của hắn cũng đã hai mươi hai. Bởi vì ở Vô Sinh Di Cung hắn nhận được nhiều cái tốt. Vân Long thập biến đã luyện thành tam biến. Hơn nữa lại được rất nhiều linh thú. Căn bản gấp ba lần Vân hệ linh thú trước đây, khiến cho vân khí trong cơ thể số lượng tăng lên, còn muốn hơn rất nhiều so với vân khí của Trường Sinh Nhất Trọng. Đúng vậy, Trường Sinh kỳ cũng chia ra làm mười bậc. Chính vì có lượng nguyên khí phun ra nuốt vào nhiều như thế, cho nên hơn nửa năm qua, pháp lực của hắn từ Luyện Thể Kỳ Thất Trọng rèn luyện đại não sơ kỳ hiện tại đã đạt tới đỉnh phong. Lúc này lực tinh thần đã đạt tới trạng thái cực cao, có thể điều khiển phi kiếm. Ngự kiếm vốn là dùng thần lực khống chế phi kiếm. Nhưng vấn đề hiện tại là chẳng biết tại sao, hắn đang ở tầng thứ bảy đỉnh phong, nhưng không có cách nào thi triển quá nhiều lực đạo trên thân kiếm. Đơn giản mà nói, lực tinh thần của hắn có thể đưa vào kiếm, nhưng pháp lực thì không cách nào truyền đến phi kiếm, khiến cho có thể điều khiển ngự kiếm, nhưng ngự kiếm lại như cái thùng rỗng, không có nhiều lực đạo, cũng không cách nào đả thương người. Hắn bây giờ đang luyện từ Luyện Thể Kỳ Thất Trọng đỉnh phong đến Luyện Thể Kỳ Bát Trọng ngự hành không. Cánh cửa này rất khó thông qua. Một khi thông qua được thì có thể sử dụng ngự kiếm để đối địch. Khi đó chính thức “Trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi”. Thanh phi kiếm ngoài ba trượng đâm vào một cây đại thụ, rõ ràng không chém được cái cây, ngược lại còn bị đâm cho cong vẹo. Lúc này xem ra lại thất bại hoàn toàn, nhưng Lục Nguyên cũng không quá để ý. Thất bại nối liền thất bại. Luyện kiếm thất bại cũng không phải lần một lần hai. Trên đời này, thật chưa nghe nói qua có một thiên tài, bất luận luyện kiếm gì cũng có thể một lần thành công. Lục Nguyên cũng là thiên tài kiếm đạo, nhưng khi luyện kiếm cũng thất bại thường xuyên. Lại uống một ngụm rượu. Đã thất bại thì không cũng không cần để ý. Hiện tại xuân quang tốt như vậy, ánh nắng tươi sáng, phải nên hưởng thụ một phen mới là vương đạo. Thấy thời gian cũng không còn sớm, Lục Nguyên chậm rãi hướng Trường Xuân Cư đi đến. Đột nhiên mưa rơi xuống, hạt mưa vương vãi khắp nơi, vương trên cành dương liễu. Màu xanh của cỏ non, của lá trở nên tươi đậm hơn. Những con chim yến chao lượn trong làn mưa phùn, tạo nên một bức xuân đồ thật đẹp. Lục Nguyên nhìn tay của mình. Tay của hắn chỉ có làm hai việc. Một là cầm kiếm, một uống rượu. Còn về phần vẽ thì thật hắn không có khả năng. Lục Nguyên từ Bình Hòa Trai chạy thoát trở về. Không thể không dùng chữ “trốn”. Khi còn ở Bình Hòa Trai, Nguyên Nguyên sư bá đã gọi hắn đi dẫn đội. Vốn có một đội đệ tử bình thường có tiềm lực, Nguyên Nguyên sư bá muốn cho những người này một cơ hội để rèn luyện lịch lãm. Sai người dẫn đội nên là người của Cửu đại kiếm tiên. Nhưng lại có chút không thích hợp. Cửu đại kiếm tiên bản thân quá bận rộn. Liên quan đến mười đại đệ tử chân truyền thì bọn họ còn nhúng tay vào. Nhưng liên quan đến đệ tử bình thường, chẳng ai có tinh lực nhúng tay. Người duy nhất có khả năng nhúng tay vào là Sở Phi. Dù sao Sở Phi cũng xuất thân là đệ tử bình thường. Nhưng hiện tại, Sở Phi nhiệm vụ cũng nhiều vô cùng. Theo lý bình thường thì nên tìm Cửu đại trưởng lão. Nhưng chẳng biết tại sao Diệp Dương Dung lại nói ra tên của Lục Nguyên, bảo để cho hắn dẫn đội. Nguyên Nguyên Thượng Nhân cũng đồng ý. Hơn nữa, Lục Nguyên cũng nghỉ ngơi lâu rồi, phải đem hắn ra thao luyện. Kết quả, khi vừa kêu Lục Nguyên đến thương lượng, Lục Nguyên đã bỏ chạy. Nói đùa gì vậy? Một đội thì có rất nhiều người. Mà rất nhiều người thì sẽ có rất nhiều suy nghĩ. Ngươi trở thành người dẫn đội thì phải bận tâm rất nhiều. Nghĩ ra nhiều cách xử lý nhiều vấn đề, phân phối nhiều lợi ích. Những chuyện này Lục Nguyên đều hiểu rõ. Nhưng hiểu rõ không có nghĩa là thích làm. Lục Nguyên rất ngại phiền toái. Sợ phiền toái thì lại đi gây phiền toái sao? Tất nhiên là phải né đi, đụng cũng chẳng muốn đụng. Đơn giản sau khi từ chối thì liền trốn khỏi Bình Hòa Trai. Nguyên Nguyên sư bá thật đúng là… Oán thầm Nguyên Nguyên Thượng Nhân một tiếng, trải qua một đoạn đường, uống nửa hồ lô rượu, rốt cuộc đã về tới Trường Xuân Cư. Trường Xuân Cư hiện tại vắng vẻ. Ngoại trừ nha hoàn thì chỉ còn mình Lục Nguyên. Nhưng hôm nay lại đến một người, là Tống thúc của Ám Kiếm sơn trang dưới chân núi. Lục Nguyên đối với người đã từng hầu hạ qua sư phụ cũng rất tôn kính: - A, Tống thúc mới đến. Tiểu Cúc, mau pha trà. Tiểu Cúc là một trong những nha hoàn của Trường Xuân Cư. Sau khi đợi pha trà xong, Lục Nguyên mới hỏi thăm ý định đến đây của Tống thúc. Tống thúc cười khổ một tiếng: - Đám người Thượng Quan Thanh, Nam Cung Bạch, linh thạch luyện được so với những năm trước thì ít hơn. Hai người này một năm nộp mười linh thạch, nhưng bây giờ thì sợ giao không đủ. Mười linh thạch quả thật là nhiều. Sản nghiệp của thủ hạ bọn họ chiếm đại bộ phận sản nghiệp của Ám Kiếm sơn trang. Bọn họ một năm nộp hai mươi linh thạch. Đệ tử chân truyền của Bắc Phong một năm đều phải nộp hai mươi linh thạch. Thật đúng là không giống như bình thường. Lục Nguyên không khỏi cười lạnh: - Lại là Thượng Quan Thanh và Nam Cung Bạch hai người xằng bậy sao? Hai người này hiện tại cơ bản đã đem toàn bộ sản nghiệp của Lý Nguyên Bạch trở thành sản nghiệp của bọn chúng. Sư phụ chết hai năm rồi, hai người này cũng đã đem sản nghiệp thay tên đổi chủ. Ngoại trừ danh tự cuối cùng vẫn để họ Lục. Nếu không, khi có cơ hội bọn chúng chắc đã sớm đem danh tự của sản nghiệp đổi thành họ Thượng Quan, hay Nam Cung rồi. Hai người này phải nộp linh thạch, nhưng hết lần này đến lần khác đều lấy cớ. Ví cái gì mà không giao nộp linh thạch lên? Rất đơn giản, bọn hắn muốn giải thích sao cũng được. Năm nay thiên tai quá nhiều, nên dược liệu thu hoạch không tốt.