Chính là mạnh hơn Tống Nam Sơn, đệ tử chân truyền đỉnh cao một chút, theo mọi người nghĩ thì Lục Nguyên, Tống Nam Sơn, Triệu Càn Khôn, Trương Thanh Thư, đệ tử chân truyền mỗi tiên môn nên ngang hàng, ít nhất trong mắt mọi người chính là vậy. Bây giờ xem ra không phải thế. Mấy người khác như Tống Nam Sơn, Triệu Càn Khôn, Trương Thanh Thư đều không có năng lực vào mười hàng đầu lần tỷ thí này. Mười hàng đầu bị các trưởng lão tuổi trẻ nắm giữ, kết quả Lục Nguyên lao vào mười hàng đầu, còn lấy hạng nhất, dùng ưu thế to lớn sáu trăm khối ngũ tiên lệnh đè ép hạng hai Võ Trầm Đông trưởng lão hai trăm chín mươi tám khối. Một đệ tử chân truyền mà đến tình trạng này, thật ghê gớm. Bên dưới không biết có bao nhiều người vọt hướng Lục Nguyên, Mạnh Bạch cũng đang gian khổ chen tới chỗ hắn, phát hiện mình chen lấn cỡ nào cũng qua không nổi, đông quá. Đám Bắc phong cũng phát hiện tình hình không thích hợp, rất nhiều người ùa hướng họ, họ cảm thấy mình sắp bị đám người ép thành cháo. Quá phóng đại rồi đi. Dù Vân Dật tính tình trầm ổn, kiến thức nhiều tình hình lớn thì lúc này cũng biến sắc mặt, bị hù rồi. Đệ tử chân truyền càng đừng nói, bị hù sợ, nói chính xác ra Lục Nguyên cũng bị hù. Nhiều người vọt hướng mình, mà mình lại không thể lấy Dưỡng Ngô kiếm chĩa vào, coi như là Triệu Càn Khôn thích nịnh bợ xem tình hình thế này chắc cũng sẽ sợ hãi đi? Lúc này Lục Nguyên không dám ở lại, bay lên không trung chạy trốn, ở lại đây không ổn. Lục Nguyên vốn muốn núp trong phòng người mới một lát, kết quả không ở bao lâu thì có một đống ngời ập đến, ai cũng giới thiệu tên mình, muốn kéo chút quan hệ với Lục Nguyên. Theo họ nghĩ cùng Lục Nguyên người có triển vọng như vậy lôi kéo làm quen là cực kỳ quan trọng, tương lai Lục Nguyên rất có thể là chưởng giáo Hoa Sơn tiên môn. Lục Nguyên lần thứ hai bị giật nảy mình, kết quả bay lên. Xem ra đệ thập phân đường tạm thời không có chỗ yên tĩnh, dứt khaosơn trang nằm trên lưng chim ưng bên ngoài nghĩ ngơi cho rồi. Lục Nguyên vừa bay vừa nghĩ. - Luyện thể kỳ! - Có thể được hạng nhất tất nhiên là luyện thể kỳ, đương nhiên sẽ biết bay. - Tư thế bay đẹp trai quá. Từng thanh âm vang lên, giống như cả người Lục Nguyên đều là ưu điểm, khiến nhiều đệ tử chân truyền Bắc phong cười khổ. Vị này nổi tiếng lười biếng, tại sao khuyết điểm lười lớn nhất đó không ai nhắc tới. Đương nhiên kỳ thực chính họ cũng bị chấn động, thực lực Lục Nguyên lại tiến bộ đến nước này. Hai người Vân Dật, Vân Bình phát hiện mình và lục sư đệ chênh lệch ngày càng xa. Tại ngũ phong đại tái đã khá xa rồi, không ngờ bây giờ càng xa xôi hơn. Tống Nam Sơn cũng tràn đầy cay đắng. Ngày gã thua Lục Nguyên có nghĩ tới mau sau thắng lại, luôn cố gắng, tập huấn đệ thập phân đường rất là chịu khó, ai mà ngờ Lục Nguyên tiến bộ nhanh hơn. Xem ra muốn đuổi kịp Lục Nguyên rất gina nan. ……….. Nếu nói bây giờ ai mờ mịt nhất thì phải là Tống Kiếm Cửu. Gã dùng bồi dưỡng tinh anh mười người mới. Két quả gã bồi dưỡng tinh anh mười người mới lần này chỉ Triệu Càn Khôn biểu hiện tốt nhất, mấy người khác thể hiện bình thường. Còn Lục Nguyên gã chưa từng để ý tới lại lấy hạng nhất tỷ thí, khiến đánh cuộc giữa gã và đối thủ một mất một còn Hiên Viên Trọng bất ngờ thắng. Không ngờ cứ như vậy thắng, thật là khó hiểu. Tính tình Tống Kiếm Cửu kiêu ngạo, thích thắng lợi, truy cầu chiến thắng. Bình thường khi thắng thì rất vui, nhưng lần này thắng mờ mịt như vậy khiến gã không biết nên vui hay nên khó chịu nữa. ……….. Ngời trẻ tuổi tóc bạc chắp tay đứng. Người trẻ tuổi mắt rất hẹp dài, áo choàng xanh thoe gió bay phần phật. Gã đứng trên đỉnh một triền núi thấp bé, nhìn xuống mặt đất. Dường như thiên hạ nằm trong tay gã. Bỗng vang lên một giọng khàn khàn: - Nguyên Lăng, nghe nói lần này ngơi rất chật vật? Đối mặt Công Dương Tam Quang, Tào Thu, vân phân thân của Nguyên Nguyên Thượng Nhân sư huynh ngươi liền tạm thời rút lui, thật không giống phong cách của ngươi. Một lão già lùn xấu xí bước ra từ bóng tối. Sau lưng áo lão già lùn xấu xí có một chữ ‘sửu’, rất giống với một phản đồ trong truyền thuyết. Tại Côn Luân tiên môn từng ra một nhân vật kinh tài tuyệt diễm, chỉ không biết tại sao phản bội Côn Luân tiên môn, còn mang đi vô thượng bí tịch ‘Thái Ất bí tịch’ của Côn Luân tiên môn. Côn Luân tiên môn lịch sử lâu nhất, thậm chí có truyền thuyết kế thừa đạo Nho chính thống của một ít thần tiên. Thái Ất bí tịch là tiên môn này lưu truyền xuống vô thượng bí tịch chế tạo pháp bảo, một trong ba bí tịch quan trọng nhất tại Côn Luân tiên môn, kết quả bị người này lấy đi. Tên thật của người này không thể điều tra, chỉ biết sau này mọi người đều gọi lão là Thiên Sửu Lão Già, cũng là một đầu lĩnh ma đạo. Người này mang đi Thái Ất bí tịch, Côn Luân tiên môn nhân phái ra rất nhiều trường sinh kỳ truy sát lão, kết quả đều bị lão giết người này. Tiếng ác của người này không kém gì Nguyên Lăng. Nguyên Lăng tiêu sái cười, cười thì gã rất tà mị tuấn tú. Gã nói: - Tào Thu, Diệp Viên đều là tu tiên giả trường sinh kỳ, vân phân thân Nguyên Nguyên Thượng Nhân sư huynh ta còn có vài phần lợi hại, ta lùi một, hai bước cũng là bình thường. - Lại nói… Nguyên Lăng nói đến đây thì thở dài một tiếng: - Hiện nay Tuyệt Thế Yến Thương Thiên còn đó, nếu là vị sư bá đó của ta thì một đầu lĩnh ma đạo dám nổi trội sẽ chờ bị Yến sư bá của ta truy sát đi. Đại Tấn quốc không một ai có thể tiếp được tam xích thanh phong của Yến Thương Thiên, đây là thường thức. - Ta biểu hiện quá mạnh sẽ chịu đón gió lớn, có khi tỏ ra yếu thế không phải việc xấu. Thiên Sửu Lão Già cười to nói: - Dù sao ngươi đã tìm được ba tên tiềm lực không sai, đúng không? - Đúng vậy, tìm được ba cái, đáng tiếc hiện tại ta muốn được đến nhất là Lục Nguyên. Nguyên Lăng lầm bầm, đôi mắt hẹp dài nheo lại như rắn độc. Lục Nguyên phát hiện chính mình, nên nói thế nào nhỉ, nếu có vài người ngẩng đầu nhìn mình thì còn có chút đắc ý, dù sao người trẻ tuổi có ai làm được hoàn toàn chính chắn? Sẽ ngẫu nhiên có chút đắc ý. Mà nếu thật nhiều người ngẩng đầu nhìn mình, rất nhiều ánh mắt nóng bỏng thì sẽ chịu không nổi. Mới vừa rồi khi lĩnh thưởng hạng nhất tỷ thí, dưới đài hơn một ngàn người nhìn hắn, sợ muốn chết, gia chịu không nổi kinh sợ như vậy. Thế nên hắn lĩnh thưởng xong liền bay đi ngay. Không sai, là bay. Hắn không vội kêu gọi tiểu ưng, khó được bay đến nơi cực cao thấy một đóa mây trắng nhàn nhạt, bay lên đầu mây trắng, ngồi xuống. Thưởng lần này tổng cộng bốn món. Hai vân thú trung hình, một pháp khí không gian cỡ trung, Thiên Tịnh Thủy, Xích Viêm Hỏa. Đương nhiên ba thứ khác đều cất trong pháp khí không gian cỡ trung, tiểu tu di túi. Tu di, núi cực lớn, tương truyền núi cao tám vạn bốn ngàn dặm. Tiểu tu di túi, đặt tên này rất là đại khí, khi thần thức Lục Nguyên xâm nhập tiểu tu di túi thì phát hiện pháp bảo không gian này quả nhiên vô cùng lớn, cỡ hai gian nhà gỗ. Lúc trước tu la túi so với tiểu tu di túi thì nhỏ rất nhiều lần, căn bản không cùng cấp bậc. Pháp khí không gian giá rất mắc, tu la túi càng to thì càng quý giá.