Lúc này, người trong Thái Cực Đông Nguyên Môn không ai có hứng thú nhìn nó, họ toàn nhìn hai phe đang đánh nhau, không ít người đứng xem trò hay. Lúc mới bắt đầu tại Thái Cực Đông Nguyên Môn trừ Bắc phong, Tây phong ra còn có người các phong khác không nhiều lắm đã rời đi. Nhưng sau khi Bắc phong, Tây phong đánh nhau thì người đến xem trò vui nhiều hơn, xem trận đấu giữa đệ tử chân truyền Bắc phong, Tây phong, chỉ thấy đánh đấm cực kỳ đặc sắc. Nguyên nhân đệ tử chân truyền Bắc phong, Tây phong đánh nhau không cần ngẫm nghĩ, không có gì ngoài vài lý do như máu nóng sục sôi, rồi lý tưởng khác nhau. Chiến đấu như thế tại Hoa Sơn tiên môn lịch sử năm ngàn năm không biết xuất hiện bao nhiêu lần, chẳng qua lần này lặp lại lý do kể trên mà thôi. *Bùm bùm!!!* Liên tiếp vài tiếng nổ, Vân Dật thở dốc, đùi phải nửa quỳ. Gã nắm Trung Chính kiếm trong tay, bàn tay hơi run. Hiện tại chín đệ tử chân truyền Bắc phong duy nhất còn sức chiến đấu chỉ có gã. Tất nhiên gã không còn bao nhiêu sức lực, còn trước mặt gã, Tống Nam Sơn mặt trắng không râu bước nhanh ép tới. Vân Dật thầm mắng đáng chết, lần này lật thuyền trong mương, té triệt để. Bắc phong trừ lục sư đệ ra, tất cả đệ tử chân truyền đều tại đây, đương nhiên đệ tử chân truyền khí tông Tây phong sẽ không làm gì gã, nhưng chắc chắn mất mặt rồi. Mặt mũi Bắc phong cũng sẽ bị tát. Một đệ tử chân truyền thua là một tri danh kiếm tiên mất mặt. Một đệ tử chân truyền một phong thua là cả Bắc phong mất mặt. Tống Nam Sơn nhìn Vân Dật, lắc đầu, gã vung Thiên Tử kiếm. Thiên, thương thiên, tử, tôn quý. Thiên Tử kiếm, tôn quý nhất thiên hạ. Thiên Tử kiếm chém ra, pháp lực luyện thể kỳ trùm lên Thiên Tử kiếm, đánh vào Trung Chính kiếm của Vân Dật, hất gã bay tới tảng đá Thái Cực Đông Nguyên Môn, Trung Chính kiếm rơi một bên. Trong tỷ thí cá nhân Tống Nam Sơn lại thua Lục Nguyên, khiến Tống Nam Sơn luôn tâm cao khí ngạo rất khó chịu. Nay đánh chín đệ tử chân truyền Bắc phong đến mất hết sức chiến đấu, thật tốt, trút cơn giận. Lúc này, Tống Nam Sơn trông thấy thanh y thiếu niên bay tới, mỉm cười. Tốt lắm, vốn cho rằng lần này chỉ có thể giải quyết chín đệ tử chân truyền Bắc phong, hiện nay Lục Nguyên đến, thuận tiện xử hắn luôn. Tống Nam Sơn mỉm cười. Một đối một gã thua Lục Nguyên, trận đấu đó gã kém một bậc. Nhưng đừng quên tại đây đầy đủ thập đại đệ tử chân truyền Tây phong. Thập đại đệ tử chân truyền Tây phong bình thường cao hơn thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong nhiều. Lấy mười đối một không thắng Lục Nguyên mới là việc lạ. Hơn nữa Tống Nam Sơn lấy mười đối phó một cũng không còn lời gì để nói, dù sao chỗ này còn chín đệ tử chân truyền Bắc phong, chẳng qua sớm một bước mất sức chiến đấu mà thôi. Chỉ cần tại đây giải quyết hết thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong, mặt mũi mất tại tỷ thí cá nhân có thể tìm trở về. Tống Nam Sơn có chút hưng phấn, gã phát hiện tìm mình đập rất nhanh. Tống Nam Sơn nhìn thanh y thiếu niên vọt tới, lắc đầu: - Ngươi đến muộn rồi, bên các ngươi chỉ còn lại ngươi mà bên ta có mười người. Nếu ngươi đến sớm chút, chúng ta mười đối mười thì còn đánh được. Gã làm bộ dáng vô cùng đáng tiếc. Lục Nguyên nhanh chóng lao đến, nhìn lướt qua tình huống bên mình. Đối mặt Tống Nam Sơn khiêu khích, Lục Nguyên bình thản nhướng mày. Hắn vô tình nói: - Ồ, không tính muộn. Tuy rằng chín người họ mất sức chiến đấu nhưng một mình ta đánh các ngươi đã đủ. Một câu thốt ra, toàn trường yên tĩnh. Bầu trời trong, áng mây nhu hòa vây quanh trăng lóng lánh từ gió núi thổi qua, ánh sáng xanh chiếu xung quanh thành một vầng sáng, từ nhạt đến đậm, như có như không. Ánh trăng chiếu rọi Thái Cực Đông Nguyên Môn màu xanh. Vân Dật tựa vào cột đá xanh Thái Cực Đông Nguyên Môn, hộc búng máu. Các đệ tử chân truyền Bắc phong khác bị thương không nhẹ hơn Vân Dật, đa số nửa nằm hoặc nằm hẳn. Có người tay còn nắm phi kiếm, có một số phi kiếm như Trung Chính kiếm, Long Thủ kiếm, Họa Viên kiếm, vân vân và vân vân đều bị đánh bay sang bên. Trên người họ trừ bị sức mạnh đánh trúng ra còn có dấu vết nước, lửa, lá cây đánh trúng. Đệ tử chân truyền khí tông Tây phong bản lĩnh riêng cơ bản đều là pháp thuật. Đám Vân Dật lúc này đều kinh ngạc há hốc mồm. Bọn họ cảm thấy hình như đã nghe lầm, mới rồi Lục Nguyên nói cái gì? - Ồ, không tính muộn. Tuy rằng chín người họ mất sức chiến đấu nhưng một mình ta đánh các ngươi đã đủ. Câu nói vang lên một đoạn thời gian sau bọn họ vẫn giữ trạng thái này. Thập đại đệ tử chân truyền khí tông Tây phong cảm thấy hình như mình nghe lầm. Thật là tự kiêu, hắn nói cái gì? Hắn nói muốn một đánh mười? Không sai, lúc tỷ thí cá nhân Lục Nguyên thắng đại sư huynh Tống Nam Sơn. Nhưng tại đây chính là thập đại đệ tử chân truyền, các đệ tử chân truyền khí tông Tây phong không yếu. Hắn lại dám nói lấy một địch mười! Thật là quá kiêu ngạo! Đám người đứng xem cũng kinh ngạc, lặng đi. Lục Nguyên quá tự kiêu. Trong đám người đứng xem có mấy khuôn mặt quen thuộc, ví dụ như kiếm tông Nam phong Vệ Bi, Thẩm Lạc, cùng với ba người Cố Hề Nhược. Tuy rằng ba người đều biết Lục Nguyên rất mạnh, nhưng đều không cho rằng hắn có khả năng chiến thắng. Một địch mười rất khó! Đương nhiên đây không phải là chính yếu nhất. Thập đại đệ tử chân truyền sử dụng pháp thuật, mười loại pháp thuật chạy đến mỗi góc, ngươi làm sao né tránh? Nếu nói lời này là ai khác thì mấy người sẽ cho rằng là thổi phồng, nhưng người lên tiếng là Lục Nguyên, hạng nhất tỷ thí cá nhân. Mọi người nhìn qua, chỉ thấy thanh y thiếu niên khóe môi cong lên nụ cười, giơ tay ném hồ lô rượu vào trong tu la túi, tay đặt trên chuôi kiếm Dưỡng Ngô kiếm. Muốn lấy một đối mười rất khó, nhất là do thập đại đệ tử chân truyền dùng pháp thuật làm đối thủ. Lục Nguyên đã sớm biết điều này, cho nên lần này phải chăm chú chút, liều mạng chút. Kỳ thật trận này là do lý tưởng khác biệt, đối với lý tưởng cái gì kiếm, cái gì khí Lục Nguyên cũng không đồng ý. Muốn luyện cái gì thì luyện cái đó, đây là suy nghĩ của Lục Nguyên. Nhưng Lục Nguyên chưa bao giờ nói ra ý nghĩ này, tranh cãi với người khác rất phiền phức, đơn giản rõ ràng dùng kiếm giải quyết đi. Dưỡng Ngô kiếm rút ra khỏi vỏ, hắn thói quen ra một chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh. Chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh đánh vỡ phòng ngự của đối phương thì không tệ lắm, cuồng phong thổi qua một mảnh hỗn độn. Nhưng Tống Nam Sơn giơ tay lên, ‘Thụ Trường thuật’ đánh vào mặt đất, vài gốc cây chớp mắt mọc lên, cứng rắn chặn chiêu Cuồng Phong Quá Cảnh. Cuồng phong gặp rừng sẽ yếu, gió yếu rồi tất nhiên không thể cuồng phong thổi quá một mảnh hỗn độn. Mắt thấy đối thủ muốn bao vây, Lục Nguyên giơ tay đánh ra kiếm chiêu mới sáng tạo. Tế Vũ Mông Mông, bây giờ hắn đã hiểu ra vũ kiếm ý, có thể dựa vào đó tạo ra một bộ kiếm pháp, tuy nhiên bây giờ không có thời gian, chỉ kịp một chiêu Tế Vũ Mông Mông, nhưng cũng không sao. Cho dù hắn không sáng chế một bộ kiếm pháp hoàn chỉnh nhưng là lĩnh ngộ kiếm ý, tùy tiện đánh ra kiếm chiêu là có thể. Lục Nguyên vung ra một chiêu khiến đám người cảm giác xung quanh như có nhiều nước mưa, bản thân hắn dường như biến mất. Dường như họ không thể trông thấy sư huynh đệ khác của mình.