Đây chính là năm trăm năm thương hải tang điền! - Trong hơn năm trăm năm này có nhiều nhân vật ẩn cư đấu với Thái Cổ chủ vĩnh hằng, có khá nhiều người mười chín kỷ nguyên. Chủ sát na văn minh mười chín kỷ nguyên thân chết người tiêu. Tổ Long mười chín kỷ nguyên chiến bại bỏ trốn. Mười chín kỷ nguyên chủ di thất văn minh chiến bại thần phục. Thái Cổ chủ vĩnh hằng quá lợi hại, cường đại vượt qua vô số kỷ nguyên. Quán Quán nói đến những chiến tích kinh tâm động phách năm trăm năm nay vẫn còn nỗi kinh khủng. Lục Nguyên nghe Quán Quán kể lại chiến dịch kinh điển năm trăm năm qua, sau đó hời hợt nói: - Thái Cổ rất mạnh, hưng hắn có mạnh hơn thì ta vẫn đánh văng hắn, đập chết hắn. Quán Quán nhìn Lục Nguyên, biết rõ ràng chủ vĩnh hằng là vĩnh hằng siêu thoát tất cả, Lục Nguyên không có một chút cư hội thắng, nhưng không biết tại sao nàng lại thấy hắn có thể thắng được, loại cảm giác này rất khó nói rõ. Lục Nguyên giơ tay lên, nói: - Ngươi tạm thời ở trong tân kiếm thế giới của ta một đoạn thời gian đi. Tay áo thu Quán Quán đi, Lục Nguyên nhấc chân kiếm bộ ngự trong không trung, chỉ có cách này mà thôi, dù sao nàng không thể đuổi kịp tốc độ của hắn. Hiện tại kiếm bộ cực kỳ nhanh, tuyệt thế vô song, thậm chí nhanh hơn lúc mới thành kiếm bộ một chút. Thế giới này có tổng cộng bảy tầng tốc độ. Tầng thứ sáu là tốc chi cảnh. Tầng thứ bảy là vô chi cảnh. Lục Nguyên lờ mờ cảm thấy hiện tại kiếm bộ đang chuyển hóa hướng vô chi cảnh. Lại nói Lục Nguyên đi không lâu sau trên không trung xuất hiện vài người. Mấy người này ai nấy đều là đẳng cấp phó chủ văn minh. Một phó chủ văn minh nói: - Hoang Khinh công tử đã chết. - Là ai giết Hoang Khinh công tử? Một người khác nói: - Cũng to gan quá đi chứ, Hoang Khinh công tử có thân phận cực kỳ tôn quý vậy mà có ai dám giết hắn? Trong đó một phó chủ văn minh cẩn thận cảm giác hơi thở xung quanh, lấy năng lực cực kỳ đặc biệt, nói: - Kẻ đánh chết Hoang Khinh công tử không ra bất cứ chiêu thức gì. Phó chủ văn minh này có danh hiệu là Quan Sát phó chủ văn minh. Cảnh tượng không lâu trước đó gã cũng có thể quan sát ra, vốn gã ở di thất địa nhưng sau này bị thu vào thái cổ vương triều, là phó chủ văn minh hai kỷ nguyên. Một người hỏi: - Mặc dù Hoang Khinh công tử không có bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu, nhưng dẫu sao cũng là phó chủ văn minh một kỷ nguyên, người đó không ra cả một chiêu đã giết chết hắn? Có phải là dùng loại vu yêu thuật, tà thuật gì không? Quan Sát phó chủ văn minh nói: - Không, không có thủ đoạn gì hết, chắc là chỉ dựa vào khí thế hủy diệt Hoang Khinh công tử. Một phó chủ văn minh khác giật nảy mình: - Cái gì!? Chỉ dựa vào khí thế đã hủy diệt một người một kỷ nguyên? Hắn rốt cuộc là ai mà có thần thông như thế? Gã hơi khó tin, việc này đúng là không thể tưởng tượng. Loại thần thông này chỉ nghĩ thôi cũng không dám, sức mạnh quá mức to lớn. - Ta lấy thiên cơ nhân quả chi bàn nhìn xem là ai. Quan Sát phó chủ văn minh lấy ra một cốt giáp bàn, gã gọi nó là thiên cơ nhân quả chi bàn. Lấy nhân quả thiết tắc vận chuyển có thể điều tra là nhân quả. - A! Quan Sát phó chủ văn minh mới ngự thiên cơ nhân quả chi bàn muốn xem xét kẻ ra tay, nhưng phát hiện con mắt lập tức mù. Xuyên thấu thời không, nhân quả, một khí thế cực kỳ sắc bén đáng sợ truyền đến, đâm mù mắt gã. Quan Sát phó chủ văn minh hét thảm, mắt chảy ra máu đen. Bên cạnh một người vội vàng hỏi: - Có chuyện gì vậy? Quan Sát phó chủ văn minh phát hiện gã đã mù, vốn phó chủ văn minh mù thì lập tức hồi phục lại ngay, nhưng gã cảm giác ít nhất trong vòng một năm không thể chữa lành vết thương. - Người ra tay là kẻ cực kỳ vĩ đại, bởi vì ta muốn lấy thiên cơ nhân quả chi bàn dòm ngó hắn, hắn vĩ đại, chí vĩ, vô địch khiến mắt ta biến mù. - Thế, thế đây thật sự là người sao? - Nhân vật đẳng cấp như vậy, e rằng là Tổ Long ra tay. - Đúng vậy, chỉ có Tổ Long mới cường đại như thế. Quan Sát phó chủ văn minh định nói cái gì nhưng ngẫm nghĩ lại im miệng. Gã cảm thấy đó không phải Tổ Long, khí thế của Tổ Long ngang ngược, khí thế này thì sắc bén không giống bình thường. Nhưng trên thế giới này trừ Tổ Long ra còn có ai làm được chứ? Chủ sát na văn minh đã chết, chủ di thất văn minh đã đầu hàng, chủ tiên cổ văn minh và chủ pháp cổ văn minh chưa có tư cách. Chủ bất tử văn minh là thuộc phe mình, trong thiên địa từ khi nào xuất hiện một nhân vật chí vĩ chí hành gần với vĩnh hằng chứ? Lục Nguyên đạp kiếm bộ ở không trung bay đi. Dù bay tới đâu đều là địa bàn của thái cổ vương triều. Nhưng Lục Nguyên không thèm để ý. Thái cổ vương triều, trừ Thái Cổ chủ vĩnh hằng là có thể đánh vàoi đòn ra, những người khác không đáng lọt vào mắt hắn. Lục Nguyên đáp xuống một tinh cầu. Kiếm rượu uống. Rượu trong tay mình là của năm trăm năm trước, hãy xem năm trăm năm sau có nhưỡng ra rượu gì đây. Lục Nguyên đáp xuống tinh cầu thì phát hiện chỗ này khá nghiêm ngặt, qua một lát sẽ kiểu tra lệnh bài thân phận một lần. Hiện tại lệnh bài thân phận hoàn toàn khác với năm trăm năm trước. Lệnh bài hiện nay gọi là hoang lệnh bài, ai mà không có nó thì bị xem như phản hoang đã, giết ngay tại chỗ. Mặc dù Lục Nguyên lần đầu tiên thấy hoang lệnh bài, hơn nữa hoang lệnh bài có nhiều tầng bảo vệ nhưng hắn dùng nguyên vô biên thần thông, vô biên sức mạnh to lớn, cực kỳ nhẹ nhàng chế tạo ra hoang lệnh bài tùy tiện thêm vào vài tin tức cá nhân. Sau khi xuất quan Lục Nguyên chưa từng thấy có chuyện gì ngăn cản được hắn. - Nghe nói chưa hả? Lần này lại bắt được một nhóm loạn đảng. - Cái gì, lại bắt được loạn đảng!? - Là loạn đảng gì? - Nghe nói hai loạn đoạn cầm chi văn minh và nho chi văn minh năm xưa. - Ha ha, vậy thì là con cá quy mô trung đẳng rồi. - Thì đó, loạn đảng quy mô lớn nhất là pháp cổ văn minh, võ cổ văn minh và dư nghiệt phe sát na. Cầm và nho chỉ xem như là cá quy mô trung đẳng thôi. - Loạn đảng từng con bị bắt, theo ta thấy đám phản hoang chống không được bao lâu. Có người nói: - Đương nhiên, ngươi không xem hiện tại là thời đại gì? Thái cổ vương triều có lực lượng gì? Có lực lượng của chủ vĩnh hằng, không ai phản kháng được, chỉ cần đối kháng thì ai mà không thân chết tộc diệt? Một tu sĩ áo đen nói: - Thật ra sinh hoạt bây giờ chưa chắc tốt hơn năm trăm năm trước. Năm trăm năm trước cực kỳ tự to tự tại, bây giờ thì vô cùng khốn khổ. Bình thường chúng ta được báu vật gì đều phải giao thuế ba phần. Thuế, thuế, thuế nơi nơi là thuế, nếu chỉ như vậy thì thôi, cố tình người thái cổ vương triều ai nấy kiêu căng bóc lột, xem chúng ta như súc sinh, gia súc. Trước đó không lâu Trương Lương đường đường là cấp thiên tôn lấy một nương tử xinh đẹp bị thằng nhóc thái cổ vương triều cướp đi. Nương tử nhà ngươi ta mà cũng cướp! - Ngươi muốn chết hả? Bên cạnh một tu sĩ áo vàng nhắc nhở nói: -Bây giờ là thời đại gì?