Lục Nguyên nhớ các bước đi, bây giờ chắc là lúc uống rượu hợp hoan. Cái gọi là rượu hợp hoàn tức là tay ngươi vòng tay ta, ta cũng vòng tay ngươi uống rượu. Đây là lần đầu tiên Lục Nguyên uống rượu mà không nếm ra vị, lúc trước dù uống rượu gì cũng có mùi vị, xem ra hôm nay đúng là ngày không giống bình thường, cứ hay đụng tới lần đầu tiên. Lục Nguyên vén khăn trùm mũ phượng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. Vân Tụ Tuyết gò má hây hồng, không dám ngẩng đầu lên. Lục Nguyên phát hiện thì ra Vân Tụ Tuyết căng thẳng như thế, ngược lại hắn không còn hồi hộp. Hắn mỉm cười nói: - Nương tử, bây giờ là lúc động phòng. Vân Tụ Tuyết càng xấu hổ hơn, không dám ngẩng đầu lên. Lục Nguyên buồn cười ôm eo Vân Tụ Tuyết, hông nàng mềm mại nhỏ xíu, xúc cảm rất tốt. Thì ra xúc cảm eo con gái là tuyệt vời như vậy, không kém gì xúc cảm của kiếm. Hoa xán ngân đăng loan đối vũ, xuân quy họa đống yến song tê. Phương tá hoa dung thêm nguyệt sè, hân phùng thu dạ tác xuân tiêu. Mặt nước uyên ương đồng hí thủy, tâm đầu phu thê hỗ giao tâm. Tước bình xạ mục kỳ nam hạnh, tú mạc khiên ti thục nữ duyên. Bóng đêm càng sâu! ....... Lục Nguyên mở mắt ra. Đây là một cái giường lớn mềm mại màu đỏ, có mùi hương nhè nhẹ, Lục Nguyên trông thấy trước bàn trang điểm cách giường không xa có một mỹ nhân đang trang điểm, trong gương lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp thanh diễm. Hôm qua Vân Tụ Tuyết mặc đồ tân nương màu đỏ lộ ra vẻ hồng diễm không giống bình thường, hôm nay Vân Tụ Tuyết mặc màu vàng trang nhã, có loại nhã nhặn xinh đẹp như tuyết. Vân Tụ Tuyết chải tóc thề, nói: - Chàng hãy ngủ thêm một lát đi. - Không được, dù gì đã thức dậy rồi. Lục Nguyên nói, ngồi xuống cạnh Vân Tụ Tuyết: - Đã sớm nghe nói vẽ mày cho mỹ nhân, trước giờ chưa từng làm, hôm nay phải thử một phen mới được. Lục Nguyên cầm bút kẽ lông mày để vẽ chân mày. Vân Tụ Tuyết mặc kệ cho Lục Nguyên loay hoay, hai người vốn rất hợp nhau, đã trải qua rất nhiều chuyện cuối cùng ở bên nhau, có rất nhiều cảm thán, bây giờ hiếm khi chung một chỗ nên tình chàng ý thiếp. Cuối cùng Vân Tụ Tuyết đứng dậy nói: - Hôm nay phải đi lạy cha mẹ chồng, không thể ở lâu được. Sáng sớm ngày tân hồn thứ hai cô dâu mới lạy cha mẹ chồng là quy tắc của trung ương thiên triều, nếu Vân Tụ Tuyết đã gả vào Lục gia thì đương nhiên phải bái ông bà Lục. Ngày thứ nhất cô dâu mới lạy cha mẹ chồng, ngày thứ hai là chú rể mới về nhà, làm theo thứ tự, Vân Tụ Tuyết thay đổi danh hiệu, xưng là Kiếm Linh Đế Hậu. Mỗi một chính thê của văn minh cảnh xưng là đế hậu, nếu là thiếp thì gọi là đế phi. Nếu Vân Tụ Tuyết đã là chính thế thì đương nhiên gọi là Kiếm Linh Đế Hậu, lúc này nàng bới tóc thành thiếu phụ. Lục Nguyên cùng Vân Tụ Tuyết thành thân, liên minh Pháp Võ xem như chính thức lôi kéo minh quân nặng ký vào, hắn tiến vào trung tâm liên minh tiếp xúc được nhiều điều trước kia không hiểu rõ. Ví dụ trước kia thấy một cổ văn minh ở mặt ngoài chỉ có một chủ văn minh, tiếp xúc thật sự mới biết thì ra bình thường cổ văn minh có đến ba chủ văn minh, nhiều hơn trong tưởng tượng, di thất địa cũng có một chút. Tối ngày thứ hai sau khi Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết thành thân. Vân Tụ Tuyết nói: - Hai ngày nay có nhiều chuyện thành thân suýt quên đem vài thứ giao cho chàng. Lục Nguyên tùy tiện hỏi: - Là cái gì? Mới đầu quan hệ của Lục Nguyên và Vân Tụ Tuyết hơi bị căng thẳng, nhưng giờ họ ở chung khá là tự nhiên. - Đồ cưới. Vân Tụ Tuyết mỉm cười, có phong tính thanh lãnh, nói: - Chàng lấy ra chín loại sính lễ, đương nhiên phụ thân không thể quá hẹp heo nên cũng đưa vài loại đồ cưới tặng chúng ta. - Có ba đồ cưới, thứ nhất là năm trăm cái thiên cấp linh mạch. Vân Tụ Tuyết vừa thốt lời hù Lục Nguyên nhảy dựng. Năm trăm cái thiên cấp linh mạch, bình thường tài sản người sáu kỷ nguyên chỉ có chừng hai trăm cái thiên cấp linh mạch mà thôi, chủ pháp cổ văn minh đưa đồ cưới lớn hết sức, vung tay đã là năm trăm cái thiên cấp linh mạch. Lúc trước hắn chỉ có khoảng hai trăm tám mươi cái thiên cấp linh mạch, bây giờ có thêm năm trăm cái thiên cấp linh mạch, một hơi tăng lên bảy trăm tám mươi cái thiên cấp linh mạch xem như thu được món tài sản lớn, nhạc phụ thật rộng rãi. Món thứ nhất đã là năm trăm cái thiên cấp linh mạch, Lục Nguyên càng mong chờ hai cái sau. - Đồ cưới thứ hai là tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả. Vân Tụ Tuyết đưa hết năm trăm cái thiên cấp linh mạch cho Lục Nguyên xong lại lấy ra một tấm tàn đồ, Lục Nguyên nhận lấy. Vân Tụ Tuyết nói tiếp: - Phụ thân nói năm ấy mộ thượng cổ kiếm giả thật sự chia làm tám phần, trong tay pháp cổ văn minh có một phần, nghe nói tìm đủ tám cái thì có thể tìm ra mộ thượng cổ kiếm giả. Thứ này chắc có tác dụng cho chàng. A, còn có kiểu nói này nữa, đâu chỉ giúp ích, là rất có ích đấy chứ. Lục Nguyên nhìn một phần tàn đồ thấy không ra đầu đuôi gì. Vân Tụ Tuyết nói: - Ở trong tay giản chi văn minh chắc có một phần tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả, tà kiếm văn minh chắc cũng có. Tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả, hoang cổ văn minh có một phần, còn mấy chỗ khác thì phụ thân không rõ ràng lắm. Lục Nguyên nhìn tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả trong tay, lờ mờ cảm giác có chút giống với lúc trước ở trong giả thượng cổ kiếm giả có được một phần, nhưng khi ấy không biết nó là cái gì, giờ lấy ra nhìn, chậc, lại là một phần tàn đồ mộ thượng cổ kiếm giả nữa. Tức là nói tám phần tàn đồ, vậy là mình có hai phần trong tay rồi. Vân Tụ Tuyết lại nói: - Còn món thứ ba là một trung đẳng thần vật. - Thần vật! Lục Nguyên giật nảy mình, chủ pháp cổ văn minh núi cao này xộp quá đấy chứ, đưa ra thần vật, còn không phải thần vật loại kém lúc trước hắn nuốt mà là trung đẳng thần vật. Vân Tụ Tuyết từ trong tay áo lấy ra trung đẳng thần vật đó, đấy là một nghiên mực to cỡ bàn tay, từ trong đó phát ra hơi thở thần vật, đặc biệt bất phàm. Lục Nguyên không khách sáo cầm lấy nghiên mực to cỡ bàn tay, há mồm nuốt nó, không ngừng vận chuyển vô tướng thôn phệ quyết và vạn kiếm quy tông, pháp lực văn minh cảnh vân vân, hấp thu hơi thở thần vật. Thần vật thúc đẩy, Lục Nguyên cảm thấy tân kiếm thế giới lại thoát một trói buộc băng nhiên. Hắn như nghe tiếng nổ, toàn thân tựa bị vạn lôi đánh, đợi vạn lôi đánh ra xong mỗi một tấc da thịt, xương cốt của hắn thay đổi cực kỳ lớn, pháp lực tăng hai phần. Đây là sáu kỷ nguyên! Không sai, bây giờ mình đã là sáu kỷ nguyên rồi. Thiên địa cực hạn tổng cộng là hai mươi kỷ nguyên, mà hiện tại chính mình đã là sáu kỷ nguyên. Thật ra ở trung ương thiên triều, di thất địa có rất ít người có thể được mười kỷ nguyên trở lên, nhìn xem một đống văn minh thủ lĩnh chỉ tám, chín kỷ nguyên mà thôi. Mình lại tiến tới một bước rồi, Lục Nguyên thầm nhủ, nhưng cách còn đường càng mạnh còn rất xa xôi, mình phải luôn biến mạnh, mạnh, mạnh hơn nữa!