Tiên Chi Tử mặc một thân áo bào trắng cực kỳ tuấn mỹ đứng chắp tay. Hắn hiện giờ đang đứng ở một thâm cốc trên tinh cầu này, lẩm bẩm nói: - Không thể ngờ được bảo tàng Trấn Nguyên Tử năm đó lưu lại, bên ngoài lại tạo thành một tinh cầu, trải qua Kỷ Nguyên Chi Kiếp mà không bị diệt vong. - Mở! Hắn quát lớn một tiếng. Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cửa động Tiên Chi Tử cười ha ha: - Giờ ta đã là một kỷ nguyên nhưng chiếm được bảo tàng của Trấn Nguyên Tử thì có thể đánh sâu vào hai, ba kỷ nguyên rồi, lại có thể được Tiên Cổ Văn Minh bồi dưỡng. Lúc đó ta sẽ xung kích lên tới kỷ nguyên rất cao, ha ha ha ha. - Lục Nguyên, ta nhất định phải giết ngươi. Dám ba phen mấy bận hơn ta à? Tiên Chi Tử liếm mép cười lạnh: - Còn có Văn Minh Phó Chủ Vũ Yến, con nhỏ chết tiệt. Nếu không phải ngươi thì Lục Nguyên sao có cơ hội đánh sâu vào Văn Minh Cảnh, đã sớm chết trong tay ta rồi. Vũ Yến Văn Minh Phó Chủ này cũng xinh đẹp mỹ ệ. Ta đã có không ít nữ nhân nhưng thực không ai đạt tới Văn Minh Cảnh cả. Hiện tại ta mượn bảo tàng tăng lên tới ba bốn kỷ nguyên, lúc đó đi bắt Vũ Yến Văn Minh Phó Chủ này, âm nhục nàng ngàn lần, sau đó giá họa cho người khác. Dám đắc tội với ta thì phải chịu kết cục này. Bề ngoài Tiên Chi Tử tuấn mỹ nhưng lại là loại người dối trá, thô bạo cực kỳ! Trong lòng hắn cũng tự hỏi có nên giá họa cho Lục Nguyên hay không nhưng nghĩ lại phong cách này không giống đối phương, không thể giá họa được, cũng chỉ có thể để cho người khác. Tốt nhất là khiến Pháp Cổ, Vũ Cổ bất hòa là tốt. Tiên Chi Tử thầm tính toán chọn người thích hợp, âm độc vô cùng, tâm tư ác độc hơn rắn rết. Tiên Chi Tử ngẫm nghĩ, cũng thoáng bước chân vào giữa Địa Tổ Bảo Khố. Hắn bước đi mà hoàn toàn không chú ý, cũng hoàn toàn không có khả năng chú ý tới là ở một điểm thời không cách đó không xa có một người cũng tiến vào Địa Tổ Bảo Khố. Người này ẩn dấu quá thần bí, thủ đoạn quá cao nên Tiên Chi Tử không thể phát hiện được. Tiên Chi Tử sau khi tiến vào Địa Tổ Bảo Khố, chỉ thấy trước mặt có một sơn trang lớn vô cùng. Sơn trang này có vẻ thanh đạm, diện tích rất lớn, ở cổng viết ba chữ to Ngũ Trang Quan. Ba chữ này tương đối thuần chính, có loại khí tức mạnh mẽ. Mà tiến vào chính giữa sơn trang, cái đầu tiên đập vào mắt là bốn chữ to Cùng thế cùng quân. Cùng thế cùng quân, đúng là khí phách thật. Tiên Chi Tử vận chuyển pháp lực trong tay. Ầm một tiếng, mặt đất Ngũ Trang Quan bị nghiền nát, hiện ra đại địa nhợt nhạt. Cả mặt đất này dường như chở đầy văn minh, có loại tự nhiên tiên thiên, hương vị linh động. Tiên Thiên linh bảo, Địa Thư ở nơi này. Địa Thư cũng không phải là một Pháp bảo đơn giản. Lực phòng ngự của Địa Thư quả là cấp bậc tuyệt phẩm, còn có thể điều khiển đại địa phát ra tiên pháp. Nếu có Địa Tư thì có thể thi triển trọng lực gấp hai, ba, thậm chí ngàn lần. Tiên Chi Tử hiện tại cũng chỉ có thể dùng được trọng lực gấp một trăm năm mươi lần mà thôi. Ngoài ra thì Địa Thư có thể mượn đại địa để thuấn di, chỉ cần có đất là thuấn di được. Người bình thường thuấn di có cực hạn, mà Địa Thư thuấn di xa hơn thuấn di bình thường rất nhiều. Địa Thư là Tiên Thiên Lĩnh bảo có bốn tác dụng, công, phòng, trốn, truy, mạnh hơn nhiều so với Hồng Hoang Chiến Xa mà Lục Nguyên từng gặp. Tiên Chi Tử cũng không vội vã đi lấy Địa Thu bởi muốn dung luyện Địa Thư thì cần phải có thời gian dài. Dù sao thì Địa Thư cũng là của mình rồi, không ai đoạt đi được. Tiên Chi Tử đi tới đằng sau Ngũ Trang Quan, ai tay bắt quyết. - Nhân Tham Quả Thụ, hiện ra đi! Chỉ thấy chính giữa hư không, lập tức có một quả thụ xuất hiện. Quả thụ này cao chừng ngàn trượng, này xanh tươi, lá dày đặc, to như quả chuối tay, cao tới ngàn thước. Mà trên mỗi nhánh cây đều có một trái cây trong giống như đứa trẻ con, không biết là cả cây này có bao nhiêu quả, chỉ sợ có mấy vạn qủa, nhiều tới cực điểm, chỉ sợ có hơn mấy vạn quả chứ chẳng chơi. Thần vật như Nhân Tham Quả Thụ cũng bất đồng với những thần vật bình thường. Nhân Tham Quả Thụ kỳ thật cũng là thần vật cấp thấp. Mà thần vật cấp thấp cũng có thể tăng số kỷ nguyên lên. Nhân Tham Quả Thụ chẳng những có thể cung cấp số năm kỷ nguyên mà còn có thể tự động sinh ra Nhân Tham Quả Thực. Loại quả này có thể tăng pháp lực, tác dụng còn hơn cả linh mạch thiên giai. Trấn Nguyên Tử lúc đó có pháp lực bảy kỷ nguyên, muốn dùng Nhân Tham Quả Thụ cũng không thể tăng kỷ nguyên lên được nữa nên dứt khoát không ăn Nhân Tham Quả Thụ mà để nó sinh ra đủ loại quả nhân sâm, khiến pháp lực tăng trường. Trong tay Trấn Nguyên Tử có Nhân Tham Quả Thụ là chuyện nhiều người biết rõ. Nhưng may mắn là nhân duyên của Trấn Nguyên Tử tương đối tốt, có quan hệ không tệ với rất nhiều người Văn Minh cảnh, đại đa số người đều không làm khó dễ hắn. Thứ hai là hắn mượn Địa Thư thi triển ra Địa Độn Thuật, so với Địa Độn thuật bình thường mạnh hơn rất nhiều, muốn làm khó hắn cũng không dễ. Ba là Trấn Nguyên Tử có thực lực tới bảy kỷ nguyên, muốn có ý đồ với hắn cũng phải nghĩ kỹ xem có phải là đối thủ của hắn không đã. Cho nên Nhân Tham Quả Thụ này vẫn luôn ở trong tay Trấn Nguyên Tử. Mà Trấn Nguyên Tử cũng tiên liệu tử kiếp của mình sắp tới, cho nên mới lưu lại cả Nhân Tham Quả Thụ và Địa Thư của mình ở lại nơi này. Nhân Tham Quả Thụ ở đây sinh sôi nảy nở đã lâu, kết quả là trên Nhân Tham Quả Thụ xuất hiện cả mấy vạn quả nhân sâm. Mấy vạn quả nhân sâm này cũng là thứ quý giá, Tiên Chi Tử âm thầm tính ra là chỉ sợ đám nhân sâm này phải tương đương với chừng ba trăm linh mạch thiên giai. Tiên Chi Tử cười ha hả: - Có Địa Thư, có nhiều Nhân Tham Quả Thụ như vậy, thực lực của ta muốn không tăng lên cũng khó. Tiên Chi Tử đắc ý vô cùng, thoải mái vô cùng. Hắn hiểu rõ tư chất của mình không bằng Hoang Chi Tử hay Lục Nguyên nhưng hắn sẽ là người cười cuối cùng. Bởi bản thân hắn thông minh nhất, Hoang Chi Tử hay Lục Nguyên đều không bằng được. Tiên Chi Tử đang định thu Nhân Tham Quả Thụ này. Nhân Tham Quả Thụ dễ thu hơn Địa Thư rất nhiều nhưng tự dưng giữa hư không lại hiện ra một bàn tay như vuốt rồng, thu luôn cả Nhân Tham Quả Thụ này. Tiên Chi Tử không kịp phản ứng, thét dài một tiếng: - Kẻ nào? Kẻ nào dám đoạt Nhân Tham Quả Thụ của ta? Quả thật là hắn chấn động vô cùng. Địa Tổ Bảo Khố này đúng ra chỉ có một mình hắn mới đúng, thế mà đột nhiên lại có người hóa ra một cự trảo ngàn trượng lấy Nhân Tham Quả Thụ. Chẳng lẽ đây là khảo nghiệm do Địa Tiên Chi Tổ năm đó để lại sao? Chẳng qua một giọng nói vang lên, dập tắt ý nghĩ này của hắn. - Là ta! Giọng nói này trong trẻo, sau đó một thanh niên áo xanh chắp tay đi ra. Trên mặt thanh niên áo xanh này lộ nụ cười nhạt, có vẻ hơi bại hoại, có vẻ hơi thư thái, cũng có vẻ hơi tự tai. Lúc này khí chất của Lục Nguyên giống hệt như khi mới ở Hoa Sơn, khi chưa đạt tới Văn Minh Cảnh như ở Trung Ương Thiên Triều. Hoặc có thể đây là phản phác quy chân chăng?