Tâm tình của Lục Nguyên bình tĩnh trở lại, không sai, 256 thức trên thạch bích tương đối đơn giản, đừng nói là Lục Nguyên, e rằng một vài sư huynh đệ ở Hoa Sơn cũng có thể diễn luyện 256 thức này, cũng không tính là chuyện gì khó khăn. Nhưng ngàn vạn lần đừng nghĩ rằng khảo nghiệm này đơn giản, ngược lại, đây là khảo nghiệm khó khăn nhất. Càng là những thứ căn bản, muốn vận dụng tốt càng khó. Cũng giống như làm cơm chiên vậy, cơm chiên trứng ai không biết, nhưng đơn giản nhất cũng là khó làm nhất chính là cơm chiên trứng. Tựa như những món ăn đơn giản trong gia đình, ai mà không biết? Nhưng những món ăn gia đình đơn giản đó mới chính là thứ dùng để khảo nghiệm tay nghề của đầu bếp. Càng đơn giản, càng có thể khảo nghiệm kiếm pháp chân chính. Thỉnh thoảng sử dụng được một chiêu cấp văn mình, một kích cấp diệt thế, thật sự không thể khảo nghiệm kiếm pháp của một người. Lục Nguyên chính vì biết được điều này, nên mới biết được khảo nghiệm này rất khó. Tâm tình Lục Nguyên dần bình tĩnh lại, càng ngày càng tĩnh lặng. Hô hấp, càng ngày càng chậm. Lục Nguyên lấy cước bộ tương đối vững vàng đi tới thạch thất gần nhất, đây là thức thứ nhất trong 256 thức kiếm chiêu căn bản, thức thứ nhất này tên là Nhất Kiếm Xuất Thế, một chiêu Nhất Kiếm Xuất Thế này kiếm từ trong vỏ xuất ra, một kiếm thẳng tắp đâm ra, bình thường không có gì lạ, tuyệt đối là bình thường nhất trong những cái bình thường. Lục Nguyên tiếp tục nhìn thức thứ hai trong 256 thức kiếm chiêu căn bản, thức thứ hai là Kiếm Xuất Bình Bình, nguyên lai một kiếm là đâm, mà hiện tại một kiếm này là quét, cũng là một kiếm biến hóa tương đối đơn giản, ngay cả biến hóa thứ hai cũng không có. Lục Nguyên tiếp tục nhìn thức thứ ba trong kiếm chiêu căn bản, thức thứ ba là Kiếm Xuất Đạm Đam, cùng với thức thứ hai có phần tương tự. Thức thứ tư, Thập Chuy Chi Kiếm! Thức thứ năm, Bách Luyện Chi Kiếm! Thức thứ sáu, Ngẫu Khởi Ba Lan! Thức thứ bảy, Kiếm Tùy Ba Động! Thức thứ tám. . . Thức thứ chín. . . . . . Thức thứ một trăm, Kiếm Ngộ Phong Vân! Thức thứ một trăm lẻ bảy, Kiếm Giảo Phong Vân! Thức thứ một trăm năm mươi, Kiếm Động Phong Vân! Thức thứ một trăm bảy mươi, Kiếm Trấn Phong Vân! Thức thứ một trăm chín mươi ba, Phong Vân Tái Khởi! . . . Thức thứ hai trăm ba mươi ba, Nhất Kiếm Vô Địch! Thức thứ hai trăm bốn mươi hai, Nhất Kiếm Tịch Mịch! Thức thứ hai trăm năm mươi sáu, Phong Kiếm Quy Ẩn! Lục Nguyên nhìn một kiếm rồi lại một kiếm, tương đối nghiêm túc, trong lòng vô cùng bình tĩnh nhìn xem, khi nhìn từng kiếm từng kiếm này, Lục Nguyên đã hiểu được chân ý của bộ kiếm pháp này. Bộ kiếm pháp này khi bắt đầu rất đơn giản, càng về sau càng biến hóa nhiều hơn, cuối cùng lại trở về đơn giản. Xác thực chính là kiếm pháp dành cho người mới, đồng dạng, cao thủ kiếm đạo chân chính cũng có thể luyện bộ kiếm pháp này, thật ra đây là ghi lại hơn phân nửa những yêu cầu về kiếm, câu hỏi về kiếm của cao thủ kiếm đạo chân chính, cuối cùng có được kinh nghiệm vô địch về kiếm đạo, một bộ kiếm pháp này có hàm ý sâu sắc, cũng có hàm ý đơn giản, cấp bậc khác nhau sẽ luyện ra những kiếm pháp khác nhau, không có cùng cảm ngộ. Bộ kiếm pháp này thật có ý tứ a, Lục Nguyên tinh tế thưởng thức 256 chiêu thức này, sau khi nhìn xong liền nhắm mắt lại cảm ngộ 256 chiêu thức này. Khi mở mắt ra, tay của Lục Nguyên đã đặt trên chuôi kiếm của mình, kiếm và người dần hợp lại làm một, tựa hồ kiếm đã trở thành một phần thân thể, tựa hồ chính mình đã hóa thành kiếm. Dưỡng Ngô Tiên Kiếm tuốt ra khỏi vỏ, chính là đệ nhất kiếm trong 256 thức kiếm căn bản, Nhất Kiếm Xuất Thế. Thẳng tắp một kiếm, đâm về phía trước. Kiếm thứ nhất Nhất Kiếm Xuất Thế vừa đánh ra, tiếp đó là kiếm thứ hai Kiếm Xuất Bình Bình, chuyển tiếp là thức thứ ba Kiếm Xuất Đạm Đạm, trong lúc luyện kiếm, Lục Nguyên loáng thoáng tựa hồ cảm thấy quá trình luyện kiếm của một người, kiếm của kiếm khách kia cũng không kinh diễm, vừa bắt đầu cũng rất bình thường, năng lực bình bình đạm đạm, nhân sinh cũng bình bình đạm đạm. Lục Nguyên thông qua kiếm thuật, cảm thụ được một người khác, một linh hồn vĩ đại đã sớm biến mất rất lâu trong quá trình lịch sử. Thức thứ tư, Thập Chuy Chi Kiếm. Thức thứ năm, Bách Luyện Chi Kiếm. Kiếm quang trong tay Lục Nguyên giống như nước chảy mây trôi, không hề tìm được một chút sơ hở nào, hoàn toàn hoàn mỹ. Kiếm quang của từng chiêu từng chiêu hiện ra trong tay hắn. Rốt cuộc, cũng tới thức thứ hai trăm năm mươi sáu, kiếm quang của một thức này đơn giản mà ý vị thâm trường xẹt qua trong không trung, tới thức thứ hai trăm năm mươi sáu Phong Kiếm Quy Ẩn kiếm thu về vỏ, tử chiêu thứ nhất tới chiêu thứ hai trăm năm mươi sáu, mỗi một kiếm đều xuất ra ngoài, một bộ kiếm pháp này được diễn luyện hoàn chỉnh. Mà hư ảnh bên trong Ngọc Thạch chỉ lẳng lặng nhìn Lục Nguyên luyện kiếm. -Không nghĩ tới người bên trong hai kỷ nguyên cũng có hạt giống tốt như vậy, không đơn giản, kiếm đạo bất diệt, kiếm đạo bất diệt a, chúc mừng ngươi, ngươi đã thông qua cửa ải khảo nghiệm thứ bao. Hư ảnh kia tương đối cảm khái, thật ra thì Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên đã sớm chết rồi, ở đây chỉ là một chương trình, dựa vào kiếm thuật của những người tiến vào nơi này để phân thành những cấp bậc phản ứng khác nhau. Đơn giản mà nói, chương trình phân chia cấp độ kiếm thuật này phân thành năm cấp bậc. Cấp thứ nhất, Kiếm Đạo Thiên Tài. Cấp thứ hai, Kiếm Đạo Vạn Nhân Chi Địch. Cấp thứ ba, Kiếm Đạo Nan Song. Cấp thứ tư, Hoàn Mỹ. Cấp thứ năm, Thời Không Giao Thác. Nếu như có người có thể đạt tới cấp thứ ba, Kiếm Đạo Nam Song thì cũng có thể tính là qua được cửa ải thứ ba của Thượng Cổ Kiếm Giả Mộ. Dù sao, đối với Văn Minh Phi Kiếm, tại nơi kiếm đạo bị áp chế, e rằng muốn đạt tới cấp thứ ba Kiếm Đạo Nan Song cũng tương đối khó khăn. Cho nên ở đây mới ghi lại năm cấp bậc, năm loại phản ứng, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ có người đạt tới cấp bậc thứ năm, Thời Không Giao Thác. Cái gọi là Thời Không Giao Thác, là do hai Kiếm Giả vĩ đại cách đây vô số thời không tiến hành cộng hưởng. Mà hiện tại, Lục Nguyên chính là cùng với vị Kiếm Giả vĩ đại kia, ở trong Trường Hà thời không tiến hành cộng hưởng. Năm đó người sáng chế ra bộ kiếm pháp này có danh hiệu là Kiếm Cổ Văn Minh Chi Chủ, tên là Độc Cô Kiếm. Độc Cô một đời, chỉ vì một kiếm. Chính là Độc Cô Kiếm. Lục Nguyên sau khi ngộ ra hai trăm năm mươi sáu thức kiếm căn bản này, có chút hiểu được. Mà lúc này, ở trung tâm của căn phòng, phía sau một vài Ngọc Thạch hiện ra một lỗ thủng to, thanh âm cót két vang ên, một cỗ quan tài ở nơi nảo đó di chuyển lên, một cỗ quan tài trong suốt, bên trong có một pho tượng di thể, di thể kia có khuôn mặt tròn cùng đôi tai to, vậy đó chính là thân thể của Văn Minh Phó Chủ Kiếm Viên. Rốt cuộc đã xuất hiện, truyền thừa cuối cùng. Lục Nguyên thu liễm tâm trạng, bây giờ là thời khắc quan trọng nhất để trùng kích vào Văn Minh Cảnh, nhìn về phía chiếc quan tài trong suốt kia, bên trong quan tài, ở phía trên có những văn tự cổ quái, mà lúc này, Lục Nguyên đột nhiên phát hiện ở không trung trước mắt xuất hiện một loạt văn tự hư không: -Đồ của ta, để lại cho người thừa kế, di thể của ta, vĩnh viễn chôn cất ở nơi này, không được di chuyển.