Cho nên nghĩ tới nghĩ lui chỉ còn cách thứ hai là dùng được. Hay là mình đi xem điển tịch hiền nhân đời trước đi, lúc trước đọc sách ít, xem coi có thể từ trong điển tịch đời xưa học được một ít việc chính khí không, có thể ngộ ra tình cảm của các bậc tiền bối cuối cùng đến chính khí cửu tầng. Nho Chi phó chủ văn minh gật đầu nói: - Chọn loại thứ hai cũng tốt. - Đúng rồi, trước thứ một lần đi, xem coi loại thứ hai có thể tăng đẳng cấp chính khí không. Hết cách, đây là việc rất gấp gáp, bây giờ mình cần phải tu sửa Dưỡng Ngô tiên kiếm. - Vậy được, nếu có gì không hiểu thì đến hỏi ta. Nho Chi phó chủ văn minh gật đầu nhìn Lục Nguyên đi ra ngoài. Nho Chi phó chủ văn minh chìm trong suy tư, bây giờ tình hình nho chi văn minh hơi vi diệu, lúc trước không chú ý đến, bất giác tình hình nho chi văn minh nguy hiểm như vậy. Thật ra mọi chuyện đều là dưới tay mình tự gây chuyện. Chính tự là ban đầu chi văn tự, mỗi một cái ban đầu văn tựđều có tác dụng to lớn. Cho nên mỗi khi đụng đến ban đầu văn tự dù là cái nào đều sẽ dấy lên tranh giành. Bây giờ chữ chính trong tay mình nên truyền làm sao đây? Truyền cho ai? Một chữ chính tác động lòng người. Các bậc tiền bối cổ nhân để lại rất nhiều kinh điển đáng giá cho hậu bối học tập. Gần đây Lục Nguyên ngâm mình trong biển sách học tập sách cổ của các bậc tiền bối. Hơn mười kỷ nguyên trước một vị hiền nhân họ Tân để lại một bài thơ thế này: 'Thiên địa có chính khí, tạp nhiên phú lưu hình, hạ tức vi hà nhạc, thượng tức vi nhật tinh, vu nhân viết hạo nhiên, bái hồ tắc thương minh.' Bài thơ này từ trước Lục Nguyên óc đọc qua, nay xem lại một lần có cảm xúc khác. Lật xong bài chính khí ca, Lục Nguyên lại nhìn sách cổ của các bậc tiền bối khác. Đây là một người tên Mạnh Tử nói, nghe bảo Mạnh Tử này là tổ tiên của sư huynh Mạnh Vi. Mạnh Tử từng đối mặt cái gì gọi là hạo nhiên chính khí, có nói thế này: 'Nan ngôn dã. Kỳ vi khí dã, chí đại chí cương, dĩ trực dưỡng mà vô hại, tắc tắc vu thiên địa chi gian.' Đại sư huynh của thân phận giả Lý Thái Sử Khổng Ni tổ tiên Khổng Tử tổng kết càng tuyệt. Y tổng kết chỉ có bốn chữ. 'Quân tử không khí!' Quân tử không hẳn nên giống như dụng cụ mà nên bác học rộng rãi, độ lượng phải lớn, xử sự với người phải thích địa thích nhân thích sự, hành động tùy lúc. Lại có một tiền bối cao nhân nói như thế này: 'Quân tử hành chính khí, tiểu nhân hành tà khí. Nội tiện mũi ting, ngoại hợp vu nghĩa, tuần lý mà động, không hệ vu vật giả, chính khí cũng: Thôi vu tư vị, dâm vu thanh sắc, phát vu hỉ nộ, không để ý hậu hoạn giả, tà khí dã.' Lục Nguyên vốn rất ít đọc sách, bình thường tham ăn ham ngủ, bây giờ hắn bỗng phát hiện những lời nói của các bậc tiền bối thật khiến người cảm nhận sâu sắc. Tuy nhiên vẫn không hợp. Lục Nguyên phát hiện rõ ràng lời các bậc tiền bối nói có lý lắm thế mà mình không thể hòa vào. Nói đơn giản là trời sinh không đọc sách được. Bất giác nhớ lúc đầu đến Hoa Sơn, sư phụ thứ nhất Lý Nguyên Bạch là một người bác học kêu mình đọc sách, mình đối đáp thế này: 'Ngày xuân không phải lúc đọc sách, ngày hè nóng bức tốt nhất là ngủ, mùa thu có muỗi côn trùng, đông có tuyết, dọn dẹp túi sách đón năm mới.' Lục Nguyên phát hiện mình đúng là trời sinh không đọc sách được, cho nên bây giờ cách đọc sách cổ của các bậc tiền bối dưỡng chính khí không có tiến bộ gì cả. Đọc sách một tháng sau Lục Nguyên rốt cuộc ngộ ra, mình thất bại. Kết quả Lục Nguyên chuyển sang đường khác, đi theo Nho Chi phó chủ văn minh học tập Nhi Đạo Chính Kinh, đây là cách thứ ba Nho Chi phó chủ văn minh cung cấp cho. - Nhi Đạo Chính Kinh là ta sáng tạo ra, chính kinh này kế thừa tuyệt học nhiều kỷ nguyên trước, chính là kế vãng thánh chi tuyệt học. Nho Chi phó chủ văn minh nói: - Nhi Đạo Chính Kinh, trực tiếp thu nạp chính khí trong thiên địa, ngươi thử một lần xem. Lục Nguyên lập tức vận công. Nhi Đạo Chính Kinh. Lục Nguyên rất nhanh dựa theo pháp môn Nhi Đạo Chính Kinh hút vào chính khí trong thiên địa, vào lúc này hắn phát hiện cõi trời đất có một tà khí và cũng có một chính khí, nhưng nhiều nhất là không là tà khí không là chính khí mà là hơi thở trung lập trung chính bình hòa. Lục Nguyên hấp thu chính khí trong thiên địa như con suối cuồn cuộn chảy, hắn điều chỉnh rồi so với chính khí thất tầng hiện đang có, đối lập liền phát hiện vấn đề mấu chốt, tốc độ mình hấp thu chính khí quá chậm. Theo tốc độ hiện nay muón tăng lên tới chính khí bát tầng thì tối thủ cần mấy trăm năm thậm chí là mấy ngàn năm. Cái này! Cái này! Cái này! Tức là nói con đường thứ hai và ba Nho Chi phó chủ văn minh chọn không đi thông được, chỉ có đường thứ nhất là làm việc chính khí. Đường này tuyệt đối không qua được vì cần thời gian rất lâu, cần tích lũy thật nhiều việc chính khí, tức là nói dù làm sao thì Nho Chi phó chủ văn minh cung cấp ba con đường không thểđi. Nếu không thể thì chẳng lẽ mình bởi vì Dưỡng Ngô tiên kiếm bị gãy mà không có thực lực tại Văn Minh Thánh Địa sao. Chuyện như vậy mặc kệ ra sao cũng không thể xảy ra. Nhưng rốt cuộc phải làm sao đây? Vừa lúc đại như huynh Khổng Ni đi tới bên cạnh, thấy Nho Chi phó chủ văn minh và lục sư đệ Lý Thái Sử chìm trong khốn cảnh. Khổng Ni suy nghĩ một lúc, nói: - Có muốn thử Khổng Thánh tâm kinh của tổ tiên ta một chút không? Khổng Thánh là người rất nhiều kỷ nguyên trước, thực lực chỉ là thiên tôn cảnh nhưng độc môn tâm kinh của y có phần đặc biệt. Nho Chi phó chủ văn minh gật đầu nói: - Cũng tốt, thử xem vậy. Khổng Ni giơ tay lên đánh ra Khổng Thánh tâm kinh, đó là một quyển sách ghi chép vô số ngôn ngữ ý nghĩa sâu xa. Gã quát: - Lục sư đệ, hiện tại hãy vận chuyển Nhi Đạo Chính Kinh, xem coi tốc độ hấp thu có nhanh chút nào không!? Chỉ thấy trong khoảnh khắc vô số tiếng đọc sách phát ra từ Khổng Thánh tâm kinh, chụp lên người Lục Nguyên. Lục Nguyên lập tức vạn Nhi Đạo Chính Kinh bắt đầu thu nạp chính khí trong thiên địa. Lần này tốc độ chính khí trong thiên địa đúng là nhanh hơn trước rất nhiều. Nhưng vấn đề là cho dù nhanh hơn trước nhiều nhưng vẫn khá chậm. Đúng vậy, là chậm. Không biết tại sao mà tốc độ học tập chính khí của Lục Nguyên luôn rất chậm. Chính khí thất tầng trước hắn không phải học mà trên đường dưỡng thành, đây vẫn là lần đầu tiên Lục Nguyên học chính khí. Nho Chi phó chủ văn minh đã không còn gì muốn nói. Gã luôn cho rằng Lục Nguyên tư chất cao sẽ không kém gì người như Tiên Chi Tử, nhưng bây giờ tốc độ học chính khí rõ ràng là không nhanh, e rằng Tiên Chi Tử học chính khí sẽ không chậm hơn hắn. Tốc độ của Lục Nguyên quá chậm. Chuyện này thật ra là sao vậy? Nói trắng ra chính là thế này, bản thân Lục Nguyên trừ kiếm thuật ra thiên phú khác dở tệ, mặc dù sau này có đạo tự phân thân tăng cường chút ít nhưng cũng có hạn, thiên phú mặt chính khí vẫn tệ hại. Thế nên con đường thứ hai, ba mà Nho Chi phó chủ văn minh cung cấp và được Khổng Thánh tâm kinh của Khổng Ni trợ giúp mà tốc độ vẫn không nhanh, rõ ràng chậm hơn người nho chi văn minh tu hành chính khí. Nho Chi phó chủ văn minh nói: - Xem ra ngươi muốn tu thành chính khí cửu tầng là rất gian khó, nếu hơn hai năm sau tiến vào Văn Minh Thánh Địa mà ngươi vẫn không thể tu được chính khí cửu tầng thì tạm thời đổi vũ khí đi, hoặc là ta tìm vũ khí tiên cấp cho ngươi. Gã nói ra cách giải quyết khác như Lục Nguyên lắc đầu từ chối. - Ta còn muốn thử một lần. Kiếm giả không dễ từ bỏ kiếm. Nếu dễ dàng bỏ kiếm, đối với kiếm không có bất cứ cảm tình, vậy thì kiếm sẽ không trung thành với người. Thế thì sẽ chẳng làm được người và kiếm tương thông, người cùng kiếm hợp nhất. Nếu mình làm như vậy thì thẹn với kiếm của mình. Huống chi thanh kiếm này có ý nghĩa không bình thường, nó chịu tỉa hy vọng trưởng bối đối với mình. Vậy nên càng không thể vứt bỏ. Có một số việc có thểđi đường vòng. Có một số việc tuyệt đối không thể đi đường vòng. Thà đụng đầu rơi máu chảy cũng phải đi thẳng tiếp. Đây là thà thẳng không cong. Đây là làm đại trượng phu có việc nên làm có việc không. Nho Chi phó chủ văn minh thấy Lục Nguyên ý chí kiên định nên không khuyên nhủ gì nữa, đây mới là lý do gã vừa mắt hắn. Tính cách này khiến Nho Chi phó chủ văn minh rất vừa lòng, dù sao còn hơn hai năm, tất cảđợi đến khi đó nói tiếp.