Nho Chi phó chủ văn minh lại chỉ vào người dẫn đầu, đó là một người đàn ông trung niên, tóc hơi trắng, thuộc loại xem nhiều sách thấy nhiều chuyện. - Đậy là đại đệ tử của vi sư, Khổng Ni, thực lực nửa bước văn minh cảnh. Hắn là đệ tử khá xuất sắc của vi sư, truyền thừa y bát vi sư, chính khí cửu tầng, tiếc rằng vẫn không xông vào văn minh cảnh được. Không là văn minh thì chỉ là con kiến. Nho Chi phó chủ văn minh lại chỉ vào người thứ hai, cũng là người đàn ông trung niên nhưng trông tiêu dao hơn nhiều. - Đây là đệ tử thứ hai của vi sư, tên là Mạnh Vi, có khả năng trùng kích nửa bước văn minh cảnh, chính khí cửu tầng. Nho Chi phó chủ văn minh chỉ hướng một mỹ phụ cuối cùng, nói: - Đây là đệ tử thứ ba của vi sư, tên Túc Nguyệt Miên, thực lực thế giới cảnh lục tầng, chính khí bát tầng. - Đương nhiên Lý Thái Sử ngươi là đệ tử thứ sáu của vi sư. Nho Chi phó chủ văn minh thu đồ đệ phải qua tầng tầng thử thách. Giống như Lục Nguyên lúc trước bị thử thách cuối cùng dùng đổ tự phân thân thử rồi xong, năm người khác thì phức tạp rất nhiều. Nho Chi phó chủ văn minh thu đệ tử thì không có ai dám chọc vào, nhưng tứ đệ tử và ngũ đệ tử vì một số nguyên nhân đặc biệt đã chết, Nho Chi phó chủ văn minh nhắc tới chuyện này hơi đau lòng, bây giờ nhận Lục Nguyên vừa lúc là đệ tử thứ sáu. Lục Nguyên phát hiện mình và số sáu đúng là hợp ý thật, dùng tên giả Lý Thái Sử vừa lúc cũng là đệ tử thứ sáu. Nho Chi phó chủ văn minh chỉ hướng Lục Nguyên, nói: - Lý Thái Sử mới vào môn hạ không lâu, dù sau này ta có ở hay không thì Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên, các ngươi phải giúp đỡ tiểu sư đệ của mình có biết không? - Vâng thưa sư phụ! Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên gật đầu, họ lần lượt chào Lục Nguyên, đối với tiểu sư đệ mới này rất thân thiện. Lục Nguyên phát hiện trên thân ba người cảm giác mùi sách đậm đặc, chính khí cho cảm giác hoàn toàn khác với Lăng Thanh Vân, không biết gã ác như vậy là học từ ai. Lục Nguyên cũng đáp lễ lại ba vị sư huynh sư tỷ. Lúc này cách lúc mở Văn Minh Thánh Địa còn hai năm rưỡi, đoạn thời gian này chắc mình sẽ tu hành tại đây. Mọi thứ vì Văn Minh Thánh Địa. Văn Minh Thánh Địa không đơn giản. Đại địch sinh tử như Hoang Chi Tử, bại tướng như Kiếm Chi Tử đều sẽ vào Văn Minh Thánh Địa. Không chỉ như vậy, còn có các loại nhân vật như cổ văn minh khắp nơi, đế tử văn minh cường đại, rồi Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên trước mắt, vân vân và vân vân, tất cả đều sẽ đi Văn Minh Thánh Địa. Văn Minh Thánh Địa chắc sẽ kịch liệt lắm, sôi trào đến mức độ khó tưởng. À mà chỗ Nho Chi phó chủ văn minh cư ngụ có tên gọi là Ức Vạn Thư Ốc. Chỗ ở hiện tại của Lục Nguyên là trong Ức Vạn Thư Ốc, là người lười biếng sinh hoạt trong khu vực khắp nơi là sách thì áp lực rất lớn. Tuy ngẫu nhiên Lục Nguyên có giở sách ra nhưng thật sự xem sách khoảng một ngàn, đọc nghiêm túc khoảng mười quyển, so với sư phụ tạm thời Nho Chi phó chủ văn minh thì áp lực lớn quá. Thôi kệ, dù thế nào thì trước tiên uống rượu đã. Ở tà kiếm văn minh tinh thần quá căng thẳng, đối mặt kiếm kỷ nguyên kỷ nguyên trước, lúc tại Đổ Tiên Đảo cũng căng thẳng tinh thần, dù sao cuộc đời lần đầu tiên cờ bạc, không thể không hồi hộp. Bây giờ hắn mới thật sự bình tĩnh nhàn nhã uống rượu, cảm thấy đời sống vô cùng tự do. Lục Nguyên uống rượu, phát hiện hình như mình quên cái gì. Khoan đã! Đúng là mình quên một thứ rồi. Đó là tiểu thiên thế giới tàn phá đại hoang kiếm quyển! Thứ này là lúc tranh chấp với Kiếm Chi Tử thì giành vào tay. Nghe nói vật này có thể khiến người ta càng nhanh trùng kích thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh, ở trong kiếm quyển bản thân có các loại tài nguyên chứ không cần thu thập gì cả, vậy nên mới nói như thế. Hiện tại mình mượn đổ tự phân thân thu thập đủ tài nguyên, mà vẫn chưa lợi dụng kiếm quyển. Đương nhiên kiếm quyển không phải không có tác dụng, ngược lại rất là hữu dụng nữa là khác. Bây giờ thử dùng kiếm quyển nào. Nho chi văn minh, Ức Vạn Thư Ốc. Lục Nguyên ngồi ngay ngắn bên trong. Bây giờ hắn đang hấp thu tiểu thiên thế giới đại hoang tàn phá kiếm quyển. Thế giới cá nhân càng lớn thì sức chiến đấu càng cường đại, cùng lúc đó trùng kích văn minh cảnh càng tiện, đây là điều mọi người đều biết. Nhưng muốn khiến thế giới bản thân tăng lớn không phải chuyện dễ, rất là khó, nhiều người nghĩ hết cách mà không làm được. Dưới tình huống bình thường, Lục Nguyên có khí vận lớn hơn, tư chất cao hơn cũng không được. Nhưng bây giờ không phải tình huống bình thường. Lục Nguyên mượn đổ tự phân thân xây xong thế giới, chỉ chờ kiếm thế giới diễn hóa, tương đương với trực tiếp xây trên thế giới cũ rồi cộng thêm một tiểu thiên thế giới đại hoang tàn phá kiếm quyển. Lục Nguyên ngồi ngay ngắn, đã lây ra kiếm chi không gian, cùng phóng ra tiểu thiên thế giới đại hoang tàn phá kiếm quyển. Một tiểu thiên thế giới to lớn xuất hiện, hai tiểu thiên thế giới đều không phải loại hoàn chỉnh, ở trên không trung mãnh liệt va nhau. *Ầm ầm ù ù!* Phút chốc Lục Nguyên phát hiện thần hồn đau nhức, đó là nỗi đau thống khổ cỡ nào. Lục Nguyên lập tức hiểu hai tiểu thiên thế giới va chạm nhau sinh ra hiệu quả, chúng tạm thời xung đột, nếu hắn không thể kiềm chế sự xung đột này thì rất có thể sẽ chết tại đây. Chết tiệt! Thật tình không ngờ sẽ nguy hiểm như vậy! Quá khủng bố! Lục Nguyên hít sâu, giờđã tới lúc cực kỳ nguy hiểm, mình nên bình tĩnh chút, phải làm sao giải quyết vấn đề, nếu không làm được thì chỉ còn con đường chết, hơn nữa thời gian không còn nhiều. Lục Nguyên tập trung tinh thần, bắt đầu khiến hai khối tiểu thiên thế giới khỏng lồ tiếp xúc, lấy thần hồn làm chất xúc tác. Nếu như có thể thành công, chẳng những giữ được mạng sống mà được đến chỗ tốt cũng rất lớn, khó thể tưởng tượng. Thần hồn của Lục Nguyên cường đại lạ lùng, bây giờ cường độ đã xấp xỉ với người đỉnh cao thế giới cảnh. Thần hồn cường đại như vậy nếu phóng ra, thần niệm quét qua thì có thể chướp mắt quét toàn đất Tấn quốc. Không sai, chính là thần hồn cường đại như vậy đấy. Tất nhiên loại thần niệm quét ngang này bản thân phân bố trong mỗi tấc không gian rất là mỏng manh. Hiện tại Lục Nguyên tập trung vô số thần niệm cùng một chỗ, muốn biến thành kiếm thế giới và kiếm quyển thế giới hòa hoãn. Thế giới bản thân và kiếm quyển thế giới mạnh va chạm vào thần hồn, đau đớn truyền đến. Phải chịu đựng! Thế giới bản thân và kiếm quyển thế giới lần đầu tiên va chạm khiến Lục Nguyên suýt ngất xỉu, nhưng hắn cắn răng chịu đựng. Bây giờ hắn chỉ có một tín niệm là phải chịu đựng. Ầm! Lần va chạm thứ hai! Lần va chạm thứ ba! Liên tiếp hai lần va đụng khiến Lục Nguyên hộc vài bung máu, thần hồn sắp vỡ vụn, mặt Lục Nguyên tái nhợt như tờ giấy. Cứ thế này không được, thần hồn của mình đúng là cường đại cỡ đỉnh cao thế giới cảnh nhưng đối mặt hai cấp tiểu thiên thế giới va chạm thì vẫn kém rất xa xôi, căn bản không đủ. Làm sao đây? Mình không có nhiều thời gian. Nếu không thể trong nửa nén nhang nghĩ cách giải quyết vấn đề thì e rằng sẽ chết mất, bị loại va chạm mãnh liệt này đùa chết. Quá kinh khủng. Lục Nguyên bình tĩnh tâm tình nghĩđủ cá cách giải quyết. Đạo tự phân thân, vô dụng, tiểu kiếm đạo thụ, vô dụng, khắc tự phân thân, vô dụng, đổ tự phân thân, vô dụng, hai mươi chín nhị cấp kiếm đạo văn tự, vô dụng, tất cảđ ều vô dụng hết. Chết tiệt, không lẽ mình sẽ chết tại đây sao? Chính lúc này, óc chợt lóe tia sáng. Hình tam giác là hình dạng khá ổn định, bây giờ có thế giới kiếm quyển và thế giới của mình là hai góc, nếu thêm một góc thì chẳng phải là ổn định rồi sao? Mà muốn thêm vào một góc không dễ, muốn ngang bằng với hai thế giới khác không phải chuyện dễ. Khoan, có rồi.