Tà Phiên Thiên đắc ý vung kiếm pháp, đây chính là kiếm pháp cấp thế giới, những tên nhà quê nước ngoài này sao mà biết được. Không sai, ở trong mắt Tà Phiên Thiên thì Lục Nguyên chính là một tên nhà quê, người như vậy cũng dám so sánh với gã đi ra từ văn minh cao quý, thật nực cười. Ngày hôm nay mình phải đánh tỉnh đối thủ này, nước ngoài nhà quê chính là đồ nhà quê thôi. Cuộc chiến đã bắt đầu. Một người khí thế xông tận trời, có chỗ dựa to lớn, Tà Phiên Thiên. Một là tuổi còn trẻ tiến vào trung ương thiên triều, Lục Nguyên. Năm đó Lục Nguyên là cường giả trong đám người, nhưng có tiềm lực cỡ nào mới vài chục năm ngắn ngủi không khả năng tiến bộ quá nhiều. Cho nên trận chiến này đa số người đứng xem đều cho rằng Lục Nguyên thua chắc rồi. Họ không biết Lục Nguyên làm sao mà cuồng như vậy, muốn trong ba kiếm thắng Tà Phiên Thiên. Tà Phiên Thiên thì lửa giận xộc lên tận não, gã tức phát điên. Gã là đại nhân vật đến từ văn minh cao quý, thế mà bị thanh niên nhà quê này trào phúng. Thật đáng chết! Tà Phiên Thiên lửa giận hừng hực thiêu đốt sát ý mãnh liệt, gã muốn giết Lục Nguyên. Gã có giỏi nhất chính là kiếm pháp cấp thế giới! Đây là kiếm pháp văn minh cao quý. Đám nhà quê nước ngoài các ngươi chắc chắn chưa gặp qua. Gã một kiếm đâm thẳng đi. Vây giờ một kiếm đâm ra, Lục Nguyên cười khẩy chế giễu. Kiếm pháp cấp thế giới hả? Buồn cười quá. Dùng kiếm pháp cấp thế giới đối địch với hắn, đây là chuyện bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy. Người này thật sự cho rằng gã giỏi lắm chắc? Lục Nguyên rất muốn cười, kiếm pháp cấp thế giới không đáng cho hắn để vào mắt, tùy ý tránh né. Tùy tiện tránh lại phát hiện có điều lạ. Bộ kiếm pháp này so với kiếm pháp cấp thế giới bình thường sắc bén nhiều, gần với cấp diệt thế. Mình tùy tiện né khiến ống tay áo bịđâm thủng! Ủa! Mình sơ sẩy rồi. Nhưng bình thường kiếm pháp cấp thế giới chắc dễ dàng né tránh mới đúng, không lẽ đây chính là pháp lực của kỷ nguyên trước? Kỷ nguyên trước chính là kiếm kỷ nguyên nha. Kiếm pháp của kỷ nguyên trước thật không đơn giản. Mình thật không thể xem thường cổ kiếm giả kỷ nguyên trước. Lần này gặp phải tà kiếm văn minh nên chú ý chút Tà Phiên Thiên lấy ra kiếm pháp cấp thế giới, trong lòng thầm nghĩ, đối phó tên nhà quê nước ngoài bình thường như vậy chắc nên đủ rồi đi. Một kiếm này cho dù không đủ giết chết tên nhà quê nước ngoài thì cũng tuyệt đối có thểđánh trọng thương hắn, rồi khiến tên nhà quê này teo tim vỡ mất luôn. Tà Phiên Thiên vốn cho rằng như vậy, mấy người khác cũng nghĩ như thế. Họ từ trước đến giờ chưa từng thấy kiếm pháp đáng sợ đến thế, đó là kiếm pháp tà khí cỡ nào. Hơn nữa nghe Tà Phiên Thiên nói thì kiếm pháp là kiếm pháp cấp thần linh! Tại Nam Cương luôn có truyền thuyết kiếm pháp cấp thần linh, nghe nói đó là kiếm pháp người cấp thần sử dụng, mỗi một chiêu có lực lượng vượt xa tinh thần, đó là sức mạnh chỉ thần mới có. Kiếm pháp như vậy, đối thủ đáng sợ đến thế, làm sao có thể không thắng! Lục Nguyên chỉ có nước thua thôi! Tà khí quang hoa xẹt qua, chiến tích cuối cùng bày ra. Thanh y thanh niên lạnh nhạt nói: - A! Kiếm pháp của ngươi hơi không đơn giản đấy, có thểđâm rách ống tay áo của ta. Lục Nguyên thốt ra câu này khiến người bốn phía đứng không vững. Hắn đang nói cái gì? Hắn nói giỡn đúng không? Kiếm pháp tuyệt thế uy lực như vậy thế mà chỉđâm rách tay áo Lục Nguyên! Hơn nữa nghe giọng điệu của Lục Nguyên thì có thểđâm rách tay áo hắn một lỗ đã là đáng khích lệ rồi. Cái này, thế giới đảo ngược rồi ư? Đây chính là kiếm pháp cấp thần linh! Sự thật là không phải Lục Nguyên cố ý làm bộ làm tịch hay cái gì, hắn nói lời thật lòng. Kiếm pháp cấp thế giới mà có thểđâm rách tay áo hắn, nếu truyền trong trung ương thiên triều thì không chỉ Lục Nguyên kinh ngạc, người quen hắn cũng sẽ kinh ngạc, cái này tuyệt đối có thể tính là lật thuyền trong mương. Sự thật một là Lục Nguyên nghe đến kiếm pháp cấp thế giới đã không mấy nghiêm túc, hai là bộ kiếm pháp của Tà Phiên Thiên đúng là hơi khác thường, kiếm pháp của kỷ nguyên trước coi như là kỷ nguyên xếp chót nhưng cũng là kiếm kỷ nguyên nha, xếp chót cũng là không bình thường rồi. Tuy nhiên, có khi lời nói thật càng khiến người khó chấp nhận. Ví dụ như Tà Phiên Thiên, gã cảm nhận chịu sỉ nhục to lớn, lần thứ hai bị tên nhà quê trào phúng. Gã giận dữ rống: - Lại tiếp chiêu đi! Lần này tà vương kiếm pháp thức thứ hai tà cực loạn thiên! Thức này lại là kiếm pháp cấp thế giới khiến người tán thán hết lớn, cũng tức là kiếm pháp cấp thần linh mà nước ngoài đã nói. Chiêu kiếm pháp này này so với chiêu trước càng cường, càng ngoan, càng tuyệt! Kiếm pháp thật đáng sợ! Pháp lực đáng sợ như vậy khi ánh sáng tắt đi, Lục Nguyên bình yên vô sự, lần này thì cả vạt áo không thủng một lỗ nào. Lần trước là sơ sẩy, sao có thể bị Tà Phiên Thiên đâm thêm lần nữa. Lục Nguyên trào phúng nói: - Hình như cái gọi là kiếm pháp tà kiếm văn minh không được tốt lắm nhỉ. Tà Phiên Thiên tức hộc máu, gã lập tức phát hiệu tám thức tà vương kiếm pháp. Tám thức sau của gã có ma phạn bàn nhược, đoạn phật vong đạo, tà thôn thiên địa, tà loạn càn khôn, vân vân. Một kiếm so với một kiếm tà, một kiếm đáng sợ hơn một kiếm, nhưng vẫn không có chiêu nào đụng được Lục Nguyên. Những chiêu thức của gã dù chỉ lấy ra một chiêu cũng dễ dàng đánh bại nhân vật kiếm tu hàng đầu Nam Cương như Viên Kim Xà, nhưng không đụng được cả tay áo của Lục Nguyên. Chiến tích cao nhất tới nay của gã là làm thủng một lỗ ống tay áo của Lục Nguyên, còn lại thì không đánh trúng được hắn cái nào. Cái này, từ khi nào Lục Nguyên mạnh đến mức này? Rõ ràng khoảng ba mươi năm trước Lục Nguyên mới tham gia thử thách trung ương thiên triều, khi đó cỡ đại đạo cảnh ngũ tầng, mới ba mươi năm mà thôi. Những kiếm giả Nam Cương hoàn toàn mờ mịt. Tà Phiên Thiên bắt đầu tức điên, mặt sau bị Lục Nguyên dễ dàng né tránh vô số cường chiêu, gã biết tên nhà quê này không đơn giản. Tất nhiên cho dù là vậy thì gã không cho rằng mình sẽ thua, tên nhà quê nước ngoài bình thường mà thôi, dù có chút tài năng né tránh thì chỉ có thế thôi. Chính lúc này, Lục Nguyên ngừng chạy trốn, nói: - Cũng tới lúc ta phản kích rồi, xem coi ngươi có thoát khỏi ba kiếm của ta không, nếu có thể thì tha cho ngươi một mạng. Giọng điệu của Lục Nguyên lạnh nhạt, lý do lúc trước luôn không đánh trả rất đơn giản, vì muốn xem kiếm pháp của Tà Phiên Thiên. Kiếm pháp của tà kiếm văn minh là của kỷ nguyên trước, tuyệt đối có chỗ đặc biệt nên mới muốn học tập, dùng Vạn Vật Sâm La Kiếm Đạo của mình học. Bây giờ hắn đã học xong rồi nên là lúc giải quyết cuộc chiến. - Kiếm thứ nhất, tà vương nhất tịch! Lục Nguyên chớp mắt thi triển ra một kiếm, đem tất cả kiếm pháp cấp thế giới mới rồi Tà Phiên Thiên sử dụng tổng kết trong một kiếm này, mơ hồ có uy lực cấp diệt thế. Một kiếm đánh ra thật là kinh thiên động địa. Tà Phiên Thiên vội chống đỡ, nhưng đối mặt kiếm pháp kinh khủng như vậy thì sao mà kháng cự nổi. Phút chốc khắp người gã bị thương. - Vốn còn muốn dùng kiếm kỹ trong thượng cổ kiếm đạo đối phó ngươi nhưng xem bộ dạng bây giờ của ngươi thì tùy tiện một kiếm vậy. Lục Nguyên thở dài. Tiếp theo, một luồng kiếm quang cực kỳ chói mắt bắn ra khỏi kiếm Lục Nguyên, một kiếm này phồn hoa quá nhãn nở một mùa. Tà Phiên Thiên ở trong một kiếm đó thấy tà kiếm văn minh thu gom được kiếm chiêu tuyệt cường của kiếm cổ văn minh, độc bá một phương, thậm chí là cuối cùng còn trên cả văn minh bình thường, gần sát bên dưới ngũ đại cổ văn minh. Còn bản thân Tà Phiên Thiên thì trở thành vài cường giả trong thiên địa, thành thiên tôn một phương, ở trong trung ương thiên triều nổi tiếng như cồn. Khi mộng đẹp tuyệt vời nhất thì kiếm của Lục Nguyên đã xuyên qua cổ họng gã. Lục Nguyên nhẹ búng Dưỡng Ngô tiên kiếm của mình, nói: - Thì ra chỉđáng giá hai kiếm thôi, ta nói ba kiếm là đánh giá cao ngươi rồi.