Ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt trẻ tuổi với nụ cười ấm áp trước mặt, chẳng biết tại sao, Nguyệt Mị cảm thấy gương mặt này có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là đã gặp ở đâu. “Ngươi là người Gia Mã đế quốc?” Đôi xà mục lướt qua hắc bào thanh niên trước mặt, Nguyệt Mị cảnh giác hỏi. Nhìn bộ dáng đề phòng của Nguyệt Mị, Tiêu Viêm nhịn không được cười cười, gật đầu nói: “Yên tâm, ta là người Gia Mã đế quốc.” Nghe vậy, Nguyệt Mị mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, vừa muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng cơ thể tê dại vô lực nên chỉ có thể oán hận mà thở dài thêm một hơi. Ngay lúc này, trước mặt đột nhiên có một khỏa đan dược tỏa ra mùi thơm, một tiếng cười vang lên: “Nếu không sợ là thuốc độc, có thể thử ăn hết đi.” Thoáng chần chờ rồi nhận lấy đan dược, Nguyệt Mị trong lòng hơi do dự rồi há miệng đem đan được nuốt xuống bụng. Đan dược vừa vào bụng, một cỗ dược lực ấm áp tỏa ra dọc theo tứ chi bách hài đem cảm giác vô lực bài trừ đi rất nhiều. Cảm thụ được biến hóa trong cơ thể, Nguyệt Mị lúc này mới hoàn toàn yên tâm, ngẩng đầu nhìn hắc bào thanh niên nở nụ cười đầy thiện ý nói: “Đa tạ, ta là Xà Nhân tộc Nguyệt Mị.” Nhìn Xà Nhân mỹ nữ lúc trước hung hãn đòi đem mình biến thành nam nô, giờ phút này lại nở nụ cười nhu hòa với mình, Tiêu Viêm trong lòng cảm thấy rất buồn cười, chợt quay đầu nhìn hai gã trung niên sắc mặt từ lúc thấy mình xuất hiện liền âm trầm ở đằng sau. “Cẩn thận một chút, hai tên này là cường giả Kim Nhạn tông của Lạc Nhạn đế quốc, thực lực đều là Đấu Vương, không thể khinh thường.” Nguyệt Mị được đan dược phụ trợ cũng hồi phục một chút khí lực, thân thể mền mại đứng lên, xà mâu âm lãnh nhìn chằm chằm hai gã đối diện nói. "Kim Nhạn tông?" Mày thoáng nhướng lên, Tiêu Viêm yên lặng gật gật đầu. “Vị bằng hữu này, bầu trời rộng lớn, mỗi người đi một hướng, khuyên ngươi không nên xen vào việc của người khác, nếu không có đôi khi mạng nhỏ cũng không còn đó.” Tên trung niên sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, chậm rãi nói. Hiện giờ Tiêu Viêm đã chính thức tiến vào Đấu Hoàng cấp bậc, hai người này tự nhiên là không thể nào nhận thấy được thực lực chân chính của hắn. Nhưng vừa rồi Tiêu Viêm hóa giải một kích liên thủ của bọn họ, rõ ràng cũng không phải là yếu thủ, bởi vậy hai người có chút kiêng kị, nên vẫn chưa lập tức ra tay. Tiêu Viêm nghe vậy chỉ cười cười, thân hình đứng trước Nguyệt Mị vẫn không hề nhúc nhích, hắn mặc dù không nói, nhưng lại dùng hành động nói cho hai vị cường giả Kim Nhạn tông biết ý của hắn. “Hắc hắc, người Gia Mã đế quốc các ngươi quả thật là nhiệt tình, Kim ta thật lòng bội phục, nhưng nếu ngươi đã cố ý nhúng tay vào thì cũng chỉ có thể trách mạng ngươi không tốt mà thôi!” Ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, gã tự xưng là Kim cười lạnh lắc lắc đầu nói, rồi quay sang đồng bọn bên cạnh trầm giọng: “Cùng ra tay giết chết bọn chúng chứ” Gã đồng bọn gật đầu cười, với thực lực hai người bọn họ, cho dù tại Lạc Nhạn đế quốc, cũng có thể tính là bá chủ một phương. Trong khoảng thời gian này, đang cùng Gia Mã đế quốc chiến đấu, có lẽ do may mắn, ngoại trừ một ít cường giả nổi tiếng của Viêm Minh ra, hai người ít có gặp được đối thủ cho nên có chút xem nhẹ thực lực Gia Mã đế quốc. Mà hai người vừa dứt lời, kim quang trong cơ thể lại bùng phát ra, kim quang sắc bén chậm rãi xoay tròn quanh hai người, lưu trên mặt đất những vết cắt ngang dọc. Nguyệt Mị đứng sau lưng Tiêu Viêm nhìn thấy cử động của hai gã này, nét mặt có chút thay đổi, mặc dù nàng đoán thanh niên trước mặt có lẽ thực lực không thấp, nhưng để hắn đối phó với sự phối hợp của hai gã Đấu Vương thì nguy hiểm cũng không hề nhỏ. “Ta sẽ ra tay đối phó một tên, ngươi nếu có thể đánh bại một tên thì tốt, bởi vì ta cũng chỉ có thể kiên trì được một thời gian.” Trầm ngâm một lúc, Nguyệt Mị cắn cắn môi, trầm giọng nói với Tiêu Viêm. Tiêu Viêm nghe vậy hơi ngẩn ra, rồi cười lắc lắc đầu nói: “Thương thế của ngươi hiện tại không thể tiếp tục chiến đấu được, nên nghỉ ngơi đi, hai tên này giao cho ta là được rồi.” Thấy Tiêu Viêm muốn lấy một địch hai, Nguyệt Mị có chút sững sờ, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt có nụ cười nhàn nhạt của Tiêu Viêm thấp giọng nói: “Tốt nhất không cần cậy mạnh.” “Để xem thử ngươi có phải cậy mạnh hay không, hắc hắc, hôm nay bảng chiến công của chúng ta lại thêm một cái đầu người không kém.” Tên Kim cười lạnh một tiếng, bàn tay xuất ra một kiện vũ khí có hình dạng khá kỳ quái, nó nhìn có chút giống như Kim Hoàn, quanh thân phủ kín ám thứ sắc bén (sắc thứ = gai nhọn), hơn nữa phía trên ám thứ ẩn hiện tử quang, hiển nhiên là có bôi kịch độc lên. Khi Kim xuất vũ khí ra, thì đồng bọn của hắn cũng xuất ra một kiện vũ khí giống vậy. “Cẩn thận một chút, đây là vũ khí độc môn của Kim Nhạn tông – Nhạn Linh Hoàn, rất nguy hiểm, hơn nữa phối hợp với công pháp tu luyện của bọn chúng uy lực lại không nhỏ.” Nhìn thấy vũ khí trong tay hai gã trung niên, Nguyệt Mị sắc mặt khẽ biến, vội vàng nhắc nhở. “Hắc hắc, không ngờ ngươi đối với Kim Nhạn tông bọn ta cũng khá hiểu biết đó. Nhưng cái này cũng không thể cứu được mạng của hai người các ngươi!” Kim the thé cười nói, đánh mắt với tên đồng bọn một cái, hai người đột nhiên phân tán ra, một người mãnh công tới Tiêu Viêm, một người hướng Nguyệt Mị tập kích. Ánh mắt không hề bận tâm nhìn hai người đang nhanh chóng tiến đến, Tiêu Viêm chậm rãi lắc đầu, chỉ là hai gã Đấu Vương mà thôi, lúc trước khi hắn còn chưa đột phá Đấu Hoàng còn có thể dễ dàng giết chết, huống chi hiện giờ! Nguyệt Mị nhìn tên cường giả Kim Nhạn tông từ một bên hướng tới, ánh mắt nhất thời lạnh lùng, bàn tay nắm chặt, một thanh trường kiếm sắc bén liền xuất hiện trong tay nàng. Đang định động thân thì đột nhiên một bàn tay cầm lấy cổ tay trắng như tuyết của nàng. Cổ tay bị cầm, Nguyệt Mị cả kinh, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy Tiêu Viêm đứng bên cạnh, nàng ngẩng đầu nhìn liền thấy một nụ cười lãnh mạc chợt hiện trên khuôn mặt trẻ tuổi đó. Hai người Kim, Chính thấy cử động bảo vệ Nguyệt Mị của Tiêu Viêm, trong miệng liền phát ra tiếng cười âm hàn. Tốc độ hai người chợt bạo tăng, Nhạn Linh Hoàn trong tay hai người kim quang nồng đậm tản ra hàn quang khiếp người. "Hỏa Hoàn Bạo!" Khi hai người cách Tiêu Việm khoảng một trượng thì người phía sau lạnh giọng quát. Tiếng quát vừa dứt, một vòng Hỏa Hoàn xanh biếc lấy Tiêu Viêm làm trung tâm khuếch tán ra, chỉ trong nháy mắt đã chạm đến thân thể hai người Kim, Chính. Một tiếng nổ mạnh vang vọng trong bình nguyên. Rắc rắc! Hỏa Hoàn nổ mạnh, hai thân ảnh đang vọt tới chợt cứng ngắt, lấy một tư thế cực kỳ chật vật mà bị đẩy ngược về sau hơn mười thước mới chậm rãi dừng lại. Một ngụm máu tươi không nhịn được mà trào ra, hai người ngẩng đầu nhìn hắc bào thanh niên vẫn đang nhàn nhạt mỉm cười kia đầy kinh hãi. Bọn họ không thể nào tưởng tượng được, vẻn vẹn một kích mà bọn họ rơi vào tình trạng thê thảm như vậy. Kinh hãi liếc mắt nhìn nhau một chút, hai người như nghĩ tới điều gì, trán nhất thời đổ ra mồ hôi lạnh dầy đặc, run run giọng thốt: “Đấu Hoàng cường giả?” Sau khi thốt ra bốn chữ này, Kim, Chính hai người trong lòng là một cảm giác không thể nói nên lời. Tên thanh niên trước mặt này nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, nếu hắn là Đấu Vương cường giả, hai người còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu là Đấu Hoàng thì quá đáng sợ. Mặc kệ bọn họ cảm thấy thế nào thì năng lượng ẩn chứa bên trong vòng lửa kia tuyệt đối chỉ có Đấu Hoàng cường giả mới có thể thi triển ra. “Gia Mã đế quốc xuất hiện cường giả Đấu Hoàng trẻ tuổi như vậy từ khi nào thế? Tại sao chúng ta chưa từng nghe nói qua?” Trong khi hai người Kim, Chính trong lòng còn đang nổi sóng thì Nguyệt Mị bên này cũng kinh ngạc há to cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn, nàng đồng dạng cũng không ngờ tới, người thanh niên này lại là một Đấu Hoàng cường giả, thiên phú tu luyện của người này quá đáng sợ. Phốc! Phốc! Lúc Nguyệt Mị còn đang kinh ngạc, đột nhiên hai đạo thanh âm vang lên, đến khi nàng ngẩng đầu nhìn thì thấy hai người Kim, Chính đang tán ra điên cuồng chạy trốn. "Mau đuổi theo, đừng cho bọn chúng…” Nhìn thấy hai người này muốn chạy trốn, Nguyệt Mị vội vàng nói, nhưng lời nói chưa dứt thì thân hình Tiêu Viêm ở trước mặt đã biến mất. “Tốc độ này …” Bàn tay mềm mại lau lau mồ hôi lạnh trên trán, trái tim Nguyệt Mị không khỏi đập nhanh, may mắn tên kia là người Gia Mã đế quốc, nếu không, bằng vào tốc độ này, ngoại trừ nữ vương bệ hạ thì không ai có thể sánh bằng được. Ngay lúc Nguyệt Mị đang lau mồ hôi lạnh trên trán thì hai thân ảnh đột nhiên từ trên trời rơi xuống đạp mạnh trên mặt đất, nàng cúi đầu nhìn thì đúng là hai tên cường giả Kim Nhan tông lúc nãy vừa chạy trốn, chẳng qua lúc này bọn chúng đã chết. “Chạy trốn thật nhanh a.” Thân ảnh Tiêu Viêm cũng từ trên trời thoáng hạ xuống, tùy ý đá đá hai cỗ thi thể, bình thản nói. Nguyệt Mị kinh ngạc phát hiện, hai gã này lúc nãy rõ ràng là chia thành hai hướng chạy trốn, vậy mà chỉ trong tích tắc đã nằm đây. Nguyệt Mị lại nhìn Tiêu Viêm đang lửng thửng chậm rãi đi tới mà mồ hôi lạnh càng thêm nhiều, thực lực người này so với mấy vị cường giả Đấu Hoàng của Viêm Minh còn mạnh hơn. “Không biết qúy danh của tiên sinh là?” Nguyệt Mị cẩn thận dò hỏi. Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của nàng, Tiêu Viêm nhịn không được cười cười, khóe miệng hiện lên một chút trêu tức nói: “Nguyệt Mị thống lĩnh, chẳng lẽ ngươi quên tên tiểu sắc lang năm xưa trong sa mạc không cẩn thận lén nhìn ngươi tắm rửa, sau đó bị đuổi giết ngàn dặm mà?” Nghe được lời này, trong đầu Nguyệt Mị dần hiện ra tình cảnh trong sa mạc năm đó, lại nhìn khuôn mặt trẻ tuổi này đúng là có chút quen thuộc, đôi xà mâu mê người nhất thời trợn tròn hết cỡ. "Là ngươi?!"