Thanh y thiếu nữ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Ngô Hạo, nhất thời làm cho mấy tân sinh bị thương xung quanh sắc mặt mừng như điên lớn tiếng hoan hô. Huân Nhi ở thời khắc mấu chốt đánh bại đối thủ, hơn nữa còn viện trợ cho Ngô Hạo, lập tức mang lại lợi thế lớn cho phe Tiêu Viêm trong cuộc chiến khó phân thắng bại này. “Không sao chứ?” nhìn chằm chặp gã đội viên “Hắc Sát đội” phía đối diện, Huân Nhi thuân miệng hỏi. “Hoàn hảo” Ngô hạo thân thể lảo đảo, cắn chặt răng sắc mặt tái nhợt. “Hắn giao cho ta, ngươi nghỉ ngơi một chút đi” Nàng có thể nào không nhận ra lúc này Ngô Hạo đang cố chịu đựng, nhẹ giọng nói một tiếng, kim quang chói mắt trên tay càng thêm cường thịnh. “Không cần, hắn lúc trước bị một chưởng của ta cũng bị thương không nhẹ, ta và ngươi liên thủ, dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại hắn, bằng không Hổ Gia và đám tân sinh bên kia không chống đỡ được bao lâu nữa đâu”. Ngô Hạo hít sâu một hơi mặt tái nhợt bỗng có chút hồng thuận, lời vừa nói xong hắn liền không để cho Huân Nhi mở miệng, huy động số lượng đấu khí ít ỏi còn lại trong cơ thể, nhắm hướng tên thành viên “Hắc Sát Đội” hung tợn vọt tới. “Ài” nhìn Ngô Hạo vẫn có dũng khí dẫn đầu tiến công Huân Nhi kinh hô một tiếng, thân hình chớp động, chỉ một nhịp hô hấp đã vượt qua Ngô Hạo, song chưởng kim quang đột nhiên bạo dũng, ảo hóa thành một cây roi bao phủ năng lượng màu vàng nhanh chóng kéo dài ra, cuối tiên thân vung vẩy tạo ra một loạt tiếng vang thanh thúy truyền trong không khí.. Trên kim sắc năng lượng trường tiên, tựa hồ như còn bao trùm một tầng kim sắc hỏa diễm nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện, nhanh như chớp quất thẳng vào đối thủ. Gã thành viên “Hắc Sát đội” chỉ thấy kim quang chợt lóe lên trước mặt kèm theo kình phong nóng cháy bắt đầu từ đỉnh đầu ép xuống, lập tức biến sắc, thân thể nhất thời chật vật lăn một vòng về phía sau. Trường tiên màu vàng mang theo kình phong nóng quất xuống mặt đất, mặt đất vốn có chút ướt át.lập tức trở nên khô héo với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy được. Trong nháy mắt, một dải đất dải ước chừng nửa thước hiện lên đầy dấu vết đất đá bị hỏa nhiệt thiêu đốt. Đưa mắt nhìn đất đá bị nướng chín gã thành viên “Hắc Sát đội” khóe miệng hơi run rẩy. Dùng sức nuốt nươc miếng một cái. Nhưng mà hắn còn chưa kịp đứng dậy, một đạo huyết ảnh đột nhiên từ bên cạnh chợt phóng nhanh tới tung một cước nặng nề vào trước ngực khiến hắn không kịp phản ứng. “Hự”, bị ăn một cước giữa ngực, gã thành viên “Hắc Sát đội” sắc mặ có chút hồng lên, mạnh mẽ ép ngụm máu tươi đang trào lên họng, cùng lúc phát ra một tiếng rên rỉ. Không ngừng bị đả kích, rốt cuộc trong mắt hắn cũng hiện lên một tia lệ khí. Vận sức đề khí, thót bụng lại, hắn phun mạnh một hơi. Cùng lúc phun ra luồng hơi, đấu khí toàn thân cũng ngưng tụ trên ngực hắn một cỗ năng lượng gợn sóng bạo xuất đánh mạnh vào bàn chân Ngô Hạo. Ngô Hạo lúc này giống như nỏ mạnh hết đà, lại chịu thêm dư chấn phản kích liền phun ra một búng máu tươi, thân thể bắn ngược về sau mấy trượng, mềm nhũn người năm bẹp xuống đống lá khô. “Bang! ” Vừa mới đánh ngã được Ngô Hạo, gã thành viên “Hắc Sát đội” còn chưa kịp cao hứng thì một cái bóng màu xanh xinh đẹp đã lướt đến như quỷ mị, khuôn mặt khi cười thật thanh nhã tinh tế lúc này thoáng qua một chút hàn ý. Hữu chưởng quang mang đại thịnh.còn cách người nửa thước.đã xuất ra một đạo kim quang hình bàn tay nặng nề nện thẳng lên ngực hắn. “….Phốc xuy!” Ăn thêm một kích cực kỳ trầm trọng, gã thành viên “Hắc Sát đội” cuối cùng cũng đã không chống đỡ nổi, một ngụm máu tươi từ trong miêng phun ra, thân thể rơi xuống mặt đất nghe cái rầm, hai chân chấm đất ngã dúi vế phía sau, rốt cục đâm mạnh vào một gốc cây to, làm thân cây hiên ra vài cái khe. Toàn bộ cuộc chiến, từ lúc Ngô Hạo đột nhiên công kích đến khi cuối cùng khi gã thành viên “Hắc Sát đội lạc bại, cơ hồ vỏn vẹn không đến một phút thời gian. Rất nhiều học viên chỉ có thể nhìn thấy Ngô Hạo lao đến, sau đó bị đối phương chấn bay ra, cuối cùng là một chưởng cực mạnh của Huân Nhi. Nhưng mà mặc kệ bọn họ có thấy rõ quá trình chiến đấu hay không, gã thành viên “Hắc Sát đội kia bị thua chính là sự thực. Bởi vậy , sau khi xác định được người này đã không còn lực tái chiến , tiếng hoan hô như điên loạn vang lên , rất nhiều tân sinh vô lực tham gia chiến đấu , lúc này kích động đến nỗi mặt đỏ như gà chọi. Hai người này bị thua khiến xác suất thắng lợi của phe Tiêu Viêm đã không còn quá thấp, thậm chí còn có thể phiên thân đảo ngược tình thế. Hiện tại đối phương năm người đã bị loại hai người, mà trái lại đám người Tiêu Viêm lại chỉ có Ngô Hạo mất đi sức chiến đấu. Như vậy xem ra, trận đấu này, dựa vào thực lực xuất sắc của Huân Nhi, bọn họ đã từ cục diện bất lợi chuyển thành thế cục có thể cùng “Hắc Sát đội” đàng hoàng phân cao thấp. Điều này làm cho mấy tân sinh rốt cục cũng có thể thấy được một chút hi vọng thắng lợi. Trên bãi đất trống dưới một gốc cây, Tô Tiếu, Lăng Bạch, Tu Nham ngồi dựa vào thân cây, nhìn chiến cục thay đổi. Nhìn Huân Nhi một người nhưng có thể đả bại hai gã có thực lực không sai biệt lắm so với bọn hắn, nhịn không nổi vẻ mặt kinh ngạc. Tới lúc này, bọn họ đều ngưng trọng nhìn cằm chặp vào cô gái có khuôn mặt xinh xắn khiến người ta khó có thể rời mắt. “Đội ngũ này của Tiêu Viêm thật sự rất mạnh, nếu người gọi là Huân Nhi kia cùng nữ hài tử Hổ Gia kia lựa chọn vây công chúng ta, chúng ta còn bị bại nhanh hơn” Tô Tiếu cười khổ một tiếng thở dài nói. Một bên Lăng Bạch cùng Tu Lăng cười khổ gật đầu, nữ hài tử nhìn nhu nhược như thế mà lại có thực lực mạnh mẽ như vậy, nhắc tới đội ngũ ước chừng 5 tinh đại đấu sư này, Lăng Bạch nhịn không được trợn mắt há mồm. Cái đội hình như thế này, cho dù ở trong Nội Viện ước chừng cũng có thể xếp vào đoàn đội hạng trung. “Nếu gã Bạch Sơn kia không lâm trận mà bỏ chạy, bọn họ cùng Hắc Sát đội sống mái, ai thắng ai thua chỉ sợ khó mà nói được”, Tu Nham nắm chặt tay, trầm giọng nói”. Nhắc đến Bạch Sơn trên khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ khinh thường không chút che giấu. Tính tình cùng đường lối tu luyện đấu khí của hắn giống nhau, đều thuộc loại một đường thẳng tiến, hắn cũng không hề che giấu cảm giác chán ghét đối với Bạch Sơn của mình. “Cái tình thế suy yếu do việc tên Bạch Sơn kia bỏ đi, hiện tại đã bị nữ hài tử Huân Nhi xóa bỏ, hiện tại chỉ cần nàng có thể cùng mấy tên tân sinh liên thủ đem một gã thành viên “Hắc Sát đội đả bại” như vậy có thể chuyển bại thành thắng rồi“. Tô Tiếu chậm rãi nói , dứt lời ánh mắt quét về phía trận chiến hừng hực khí thế vẫn chưa phân tháng bai giữa Sa Thiết và Tiêu Viêm, trong mắt hiện lên chút sợ hãi than nhẹ , nói “Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Tiêu Viêm kia có thể ngăn cản Sa Thiết để nàng ta có thể đem đả bại thành viên còn lại của “Hắc Sát Đội”, nếu không thì vẫn còn khó nói” “Ừm” Lăng Bạch cùng Tu Nham gật đầu, mặc dù trong sân cục diện nhìn như bắt đầu đã nghiêng về phe tân sinh, chỉ cần Tiêu Viêm xảy ra vấn đề, cục diện vừa vất vả lắm mới có thể thay đổi cũng phải không có khả năng lần nữa nghịch chuyển! Cho nên mặc dù hiện tại có vẻ Huân Nhi là người trọng yếu nhất trong chiến cuộc, kỳ thực, Tiêu Viêm mới chính là người quyết định trận đấu. Tiêu Viêm bại, các thí sinh khác hoàn toàn không có hi vọng, mà Tiêu Viêm thuận lợi cầm chân Sa Thiết để các tân sinh đánh bại thành viên còn lại của “Hắc Sát Đội”, như vậy phải nói đám người Tiêu Viêm sẽ sáng tạo kì tích từ trước đến nay chưa từng xảy ra trong “Cuộc săn hỏa năng” Chưa có một đội ngũ tân sinh nào có thể đem hai chi Hắc-Bạch đội ngũ đánh bại. Tiêu Viêm cùng đám người này đang từng bước sáng tạo nên kỳ tích. Hai gã đội viên bên mình đã thua , Sa Thiết cũng đã nhận thức rõ ràng , lập tức sắc mặt thoáng có chút khó coi, trong lúc xuất thủ, công kích càng ngày càng sắc bén, quyền phong vù vù xẹt qua làm cho không khí phát ra nhưng tiếng nổ trầm thấp. Nhưng mặc dù Sa Thiết công kích ngày càng mạnh, Tiêu Viêm cũng cắn chặt răng, thân hình dưới quyền ảnh mạnh mẽ kia giống như chiếc thuyền lá nhỏ phiêu đãng, vô luận sóng biển bạo ngược như thế nào, nhưng lại thủy chung ở trong tình trạng nguy hiểm tiếp nối nguy hiểm, đem thuyền nhỏ bảo trì không để kết cục bị lật úp. Lúc nay Tiêu Viêm cũng đem thực lực bản thân phát huy tới tột đỉnh, hơn nữa hắn cũng rõ ràng, nhiệm vụ của mình bây giờ không phải là đánh bại Sa Thiết mà chỉ là bám trụ hắn. Tình hình chiến đấu giữa sân càng thêm kịch liệt, đem tầm mắt mọi người hấp dẫn không chút di dộng, chỉ sợ trong lúc phân tâm có thể bỏ qua thời khắc mấu chốt của trận đấu. Nhìn những thân ảnh chợt ẩn chợt hiện trên sân, tất cả mọi người như đổ mồ hôi trong lòng, trận đấu này quá mức dai dẳng. Thời gian như nước chảy qua kẽ tay, lặng yên chảy qua , ngay lúc Huân Nhi cùng Ngô Hạo liên thủ đánh bại một gã thành vỉên “Hắc Sát Đội” thì sau chừng năm phút, bên kia vẫn còn có ba tân sinh đang chiến đấu. Gã thành viên “Hắc Sát Đội” cắn răng kiên trì liều mạng đánh bị thương nặng một gã tân sinh, vì thế liền bị lộ ra sơ hở, liền thấy kim quang bạo dũng, chỉ nghe một tiếng ầm vang, một bóng đen bay lên ở giữa không trung vẽ lên một đường vòng cung, rơi xuống đất một cái rầm, từ miệng phun ra một búng máu tươi, làm đám lá khô nhuốm một màu đỏ thẫm. “Đi!” lại một chưởng nữa đã bại đối thủ , Huân Nhi trong lúc này khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, không chút nào nghĩ ngơi, thấp giọng quát nhẹ ba gã tân sinh bên cạnh, rồi mau chóng gia nhập vào vòng chiến cùng Hổ Gia. Lại năm phút đồng hồ trôi qua, xung quanh tân sinh viên lớn tiếng hô vang, bỏ qua Sa Thiết ở ngoài, cuối cùng gã thành viên “Hắc Sát đội” còn lại cũng bị Huân Nhi và Hổ Gia cùng ba gã tân sinh liên thủ đánh cho mất sức chiến đấu! Tới lúc này, trong sân cục diện thắng lợi đã nghiêng hẳn về phía Tiêu Viêm.