Hôm nay, sự canh gác đề phòng ở Tinh Vẫn các có thể nói là nghiêm mật nhất trong mấy năm qua. Bởi vì ngày hôm nay chính là thời gian quyết chiến mà Minh Hà minh ghi trên chiến thiếp. Mặc dù không biết rõ tại sao lần này Minh Hà minh lại khua chiêng gióng trống tiến đến như thế. Nhưng cho dù thế nào thì Tinh Vẫn các cũng không thể tỏ ra yếu thế trước mặt bao người như vậy. Lần này, chuyện cường giả của Minh Hà minh tập trung tới Tinh Vẫn các đã sớm bị bọn hắn tuyên truyền khắp nơi. Bởi vậy, từ hai ba ngày trước đã có không ít người ùn ùn kéo đến Tinh Vẫn các. Mọi người đều biết, những tranh chấp trong hai năm gần đây đã khiến cho Minh Hà minh cùng Tinh Vẫn các hoàn toàn đối lập nhau. Cả hai bên đều áp chế lâu như vậy, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện chuyện này, chắc chắn sẽ bộc phát một hồi trò hay phấn khích đáng xem. Loại chuyện đặc sắc như thế này đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Đối với những người nghe tiếng đồn, mang tâm lý đến xem cuộc vui này, Tinh Vẫn các cũng không áp dụng biện pháp đuổi đi mà còn cho bọn họ một khu vực ở lại. Nhưng đồng thời Tinh Vẫn các cũng phái cường giả trong Các tiến hành canh gác giới nghiêm ở đây. Bất kỳ kẻ nào có hành động khác thường đều bị coi là kẻ địch, chém giết tại chỗ. Trong sự chờ đợi của hầu hết những người đó, ngày ghi trên chiến thiếp cuối cùng cũng tới. Bên ngoài Chủ các của Tinh Vẫn các có một ngọn núi cao chọc trời. Đường lên núi cực kỳ cheo leo, hiểm trở. Người bình thường khó có thể trèo lên được. Mà đỉnh ngọn núi lại giống như bị một thanh búa khổng lồ chém ngang, biến thành một quảng trường đá rộng lớn, bằng phẳng. Nơi này chính là nơi tiếp khách của Tinh Vẫn các. Hiện giờ, trên quảng trường rộng lớn này có rất nhiều người đang đứng. Từng đạo khí tức mạnh mẽ tuôn ra, chầm chậm tràn ngập cả vùng trời nơi này. Bất kỳ kẻ nào cũng có thể thấy được, Tinh Vẫn các bây giờ thật sự biến thành đầm rồng hang hổ. Tiếp theo chỉ cần chờ đợi cường giả của Minh Hà minh tới nữa mà thôi. Ở vị trí trung tâm của quảng trưởng, Dược Lão chắp tay sau lưng, ánh mắt bình tĩnh. Phía sau ông là Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Thanh Lân cùng một số khách khanh trưởng lão của Tinh Vẫn các. Đội hình cỡ này đủ để khiến những người vây xem xung quanh phải kinh ngạc. “Chúng ta không tìm hiểu được nhiều tin tức liên quan đến hành động lần này của Minh Hà minh. Nghe nói, ngay cả một số trưởng lão của Minh Hà minh cũng không biết rõ lắm vì sao bọn hắn lại có hành động như thế.” Nhìn thoáng qua phía cửa vào của Tinh Giới, Thải Lân đột nhiên nói. “Ừ!” Dược Lão khẽ gật đầu. Thời gian quá ngắn ngủi, khẩn trương, muốn đạt được loại tình báo cơ mật như vậy đúng là rất khó khăn.” “Tinh Giới đã tiến nhập vào trang thái đề phòng cao nhất. Một số đệ tử thực lực yếu kém đã được chuyển đi. Phần lớn các trưởng lão được triệu tập đã trở về.” Thải Lân nhẹ giọng nói: “Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ người của Minh Hà minh tới.” Dược Lão lại gật đầu, đang muốn nói chuyện thì ánh mắt bỗng dừng lại, nhìn về phía cửa vào của Tinh Giới, thản nhiên nói: “Bọn hắn đến rồi…” Nghe Dược Lão nói vậy, những người ở đây đều có chút căng thẳng, ánh mắt đều tập trung về phía cửa vào của Tinh Giới. Không gian nơi đó từ từ vỡ ra một khe hở lớn. Trong chốc lát, một luống khí tức âm lãnh ngập trời giống như một con mãnh thú tà ác mãnh liệt xông tới không gian này. Giọng nói mang theo cười nhạt có chút âm u lạnh lẽo như tiếng sấm vang vọng khắp không gian. “Dược Trần, đã nhiều năm không gặp, trông ngươi vẫn như cũ nhỉ!” Theo sau giọng nói vang vọng này, từ vết nứt không gian kia xuất hiện một loạt bóng người theo nhau đi ra. Mấy đạo ánh sáng lóe lên, trong vài tích tắc những người này đã xuất hiện giữa không trung của quảng trường. Khi đám người kia bắt đầu tiến vào Tinh Giới thì các Trưởng lão cũng lặng yên vận chuyển đấu khí bên trong cơ thể, trong ánh mắt tràn ngập cảnh giác. Dược Lão chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào vị trí dẫn đầu của đám người. Ở đó, một bóng người mặc áo bào màu tro đang đứng lơ lửng giữa không trung. Người này có mái tóc dài màu xám, khuôn mặt không có một nếp nhăn nào, ngược lại còn cực kỳ trắng nõn. Nếu như đôi mắt màu lam của hắn không lộ ra một cỗ khí tức già nua tang thương thì e rằng không ai tin người này đã sống mấy trăm năm rồi. Bóng người mặc áo bào tro kia nhìn qua thì có vẻ rất bình thường. Thậm chí ngay cả khí tức trong cơ thể cũng giống như một người bình thường. Nhìn hết một lượt cũng không có điểm gì nổi bật. Nhưng mà ai cũng hiểu được, người này có thể đứng ở vị trí kia thì đương nhiên không phải kẻ tầm thường. “Thiên Minh lão yêu… Không ngờ ngươi còn chưa chết.” Dược Lão nhìn chằm chằm vào kẻ mặc áo bào tro kia, thản nhiên cười rồi nói. “Ha ha, loại người bị đánh đến mức chỉ còn lại linh hồn như ngươi còn có thể sống lại thì sao lão phu có thể dễ dàng chết thế được?” Nghe vậy, người kia cũng cười cười, thản nhiên đáp trả. Dược Lão nhướng mày, không thèm để ý đến Thiên Minh lão yêu mà đưa mắt nhìn đám người ở phía sau. Lần này, Minh Hà minh coi như dốc toàn bộ lực lượng. Ở đây có gần trăm người, trong đó có một nửa cường giả có thực lực Đấu Tôn. Đội hình như vậy lại có thêm Cao cấp Bán thánh như Thiên Minh lão yêu cũng coi như đáng sợ rồi. Nhưng mà, đội hình kia tuy rằng cực kỳ mạnh mẽ nhưng nếu chỉ bằng vào những người này mà muốn tiêu diệt Tinh Vẫn các thì rõ ràng là không đủ. Trải qua mấy năm phát triển, số lượng cường giả của Tinh Vẫn các cũng không kém hơn Minh Hà minh là mấy. Hơn nữa, dù Thiên Minh lão yêu có thực lực Cao cấp Bán thánh nhưng mà Dược Lão cũng ở cấp bậc này. “Mấy năm nay, Tinh Vẫn các cùng Minh Hà minh càng ngày càng như nước với lửa, không thể ở chung. Đã đến mức này rồi, lão phu cuối cùng cũng phải ra mặt. Dược Trần, nghĩ tới trước kia chúng ta từng quen biết, chỉ cần Tinh Vẫn các các ngươi rời xa phạm vi thế lực của Minh Hà minh một nghìn dặm, hơn nữa đồng ý sau này không tranh chấp với Minh Hà minh nữa thì hôm nay Minh Hà minh chúng ta sẽ rút lui.” Thanh âm lạnh nhạt của Thiên Minh lão yêu từ giữa không trung truyền xuống khiến cho không ít trưởng lão của Tinh Vẫn các có chút biến sắc. “Ngươi đừng có nằm mơ!” Giọng nói lạnh như băng của Thải Lân vang lên. Rút lui khỏi đây ngàn dặm? Như vậy, chẳng phải phạm vi thế lực của Tinh Vẫn các co rút lại chỉ còn gần một nửa hay sao? Lại còn đồng ý không được có bất kỳ tranh chấp nào với Minh Hà minh? Đấy chẳng phải là trực tiếp chịu thua rồi? Nếu đáp ứng như vậy thì sau này Tinh Vẫn các làm sao có thể đứng vững ở Trung Châu được nữa. “Đám người kia rõ ràng đang khiêu khích chúng ta.” Tiêu Y Tiên khẽ nhíu mày, mở miệng nói. Minh Hà minh cũng biết rõ, bọn họ tuyệt đối sẽ không đáp ứng loại yêu cầu như thế này. Ánh mắt của Dược Lão vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Thiên Minh lão yêu. Trên mặt người kia cũng lộ ra vẻ cười lạnh, chăm chú nhìn lại Dược Trần, không hề tránh đi. Những cường giả khác đang vây xem ở trên đỉnh núi cũng không dám phát ra tiếng động gì. Nhìn tình hình này, xem ra Minh Hà minh muốn trắng trợn khai chiến với Tinh Vẫn các. “Dược Trần, thế nào đây? Đã nghĩ kỹ chưa?” Một lát sau, Thiên Minh lão yêu giương mắt lên và nói. Nghe thế, Dược Lão cười cười đáp lại: “Ngươi cho rằng với thực lực của Minh Hà minh thì có tư cách nói những lời này sao?” “Vậy là không đồng ý chứ gì?” Vẻ cười lạnh trên khuôn mặt ngưng lại, Thiên Minh lão yêu chậm rãi nói. Dược Lão gật đầu cười, cùng lúc đó vung một tay lên. “Ầm ầm!” Theo bàn tay của Dược Lão vung lên, xung quanh đỉnh núi đột nhiên bộc phát từng đạo khí tức cực kỳ mạnh mẽ. Từng cỗ từng cỗ đấu khí cột sáng xông thẳng lên không trung, đan xen ngang dọc, cuối cùng phát ra ánh sáng rực rỡ, giống như một cái đại trận bao vây lấy đám người Thiên Minh lão yêu đang lơ lửng giữa không trung. Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho đám người đứng xem trên đỉnh núi đều có chút kinh hãi. Xem ra Tinh Vẫn các đã sớm có chuẩn bị rồi. Trò hay ngày hôm nay đã bắt đầu mở màn. “Dược Trần, xem ra ngươi thật sự chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ rồi!” Thiên Minh lão yêu nhìn màn sáng Đấu khí trên không trung bao vây xung quanh đám người mình, trên khuôn mặt từ từ hiện lên nụ cười lạnh. Ánh mắt hắn nhìn sang phía Dược Trần và nói: “Lấy thực lực của Minh Hà minh chúng ta đúng thật là khó có thể huy diệt Tinh Vẫn các của các ngươi. Nhưng nếu không nắm chắc tuyệt đối thì ngươi cho rằng lão phu lại dại dột chui đầu vào lưới hay sao?” Nghe thế, nhóm người Dược Lão liền nhíu mày. “Hai vị, mời xuất hiện đi!” Thấy thế, Thiên Minh lão yêu cười quái dị một tiếng, sau đó quát to. “Xuy!” Trong sự chú ý của tất cả mọi người, khi lời nói của Thiên Minh lão yêu vừa chấm dứt thì không gian ở cạnh đó đột nhiên động đậy. Một vết nứt không gian trực tiếp bị xé rách mà bung ra. Từ trong khe không gian đó, hai cỗ khí tức âm lạnh ngập trời giống như thủy triều nhanh chóng tràn ra. Cảm ứng được hai cỗ khí tức không xa lạ gì kia, sắc mặt Dược Lão từ từ trở lên u ám, trầm trọng. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào vết nứt không gian kia, âm trầm nói: “Hồn Điện, quả nhiên là do các ngươi nhúng tay vào!” “Hắc hắc! Dược Trần, lão phu đã sớm nói qua rồi. Tinh Vẫn các của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị đạp thành phế tích. Nhưng mà ngươi cũng tự thấy may mắn vì đã chậm hơn hai năm. Sương mù đen từ trong khe không gian cuồn cuộn trào ra. Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, hai bóng người chậm rãi hiện ra. Cùng lúc đó, tiếng cười cùng giọng nói âm u lạnh lẽo cũng vang lên. “Cốt U!” Nghe tiếng cười quái dị này, trong mắt Dược Lão hiện lên một tia âm trâm lạnh lẽo khiếp người. Trên bầu trời, sương mù đen di chuyển, cuối cùng tản ra, để lộ hai bóng người. Lão già đứng đầu trông giống như một bộ xương chính là Cốt U, Nhị thiên tôn của Hồn Điện, kẻ đã từng xuất hiện ở cổ vực Mãng Hoang. Mà ở phía sau còn một người nữa. Khí tức người này không mạnh mẽ bằng Cốt U nhưng cũng có được thực lực Bán thánh. Chẳng qua chỉ là một vị Sơ cấp Bán thánh mà thôi. Hai gã Bán thánh! Cộng thêm cả Thiên Minh lão yêu thì là ba người! Đội hình như vậy ngay lập tức khiến không ít người phải choáng váng. Sắc mặt một số trưởng lão của Tinh Vẫn các mơ hồ trở nên trắng bệch. “Dược Trần, hiện giờ ngươi có cần suy nghĩ lại về điều kiện của ta hay không?” Thiên Minh lão yêu nở nụ cười quỷ dị, âm trầm nói. Sắc mặt Dược Lão trầm xuống, bàn tay từ từ nắm chặt. “Dược lão, nhận thua cũng vô dụng! Lấy thủ đoạn của Hồn Điện và Minh Hà minh thì chúng sẽ không để cho chúng ta tiếp tục tồn tại.” Khuôn mặt Thải Lân lạnh như băng, trong mắt hiện lên tia sáng đến lạnh người. “Hiện giờ, ngoài việc tử chiến ra chúng ta đã không còn đường lui nào khác.” Cường giả của Tinh Vẫn các ở xung quanh cũng đang nhìn Dược Lão, đợi quyết định của ông. “Phù!” Một lúc sau, Dược Lão khẽ thở ra, hơi gật đầu. Đạo lý này ông cũng hiểu rõ! “Một khi đã như vậy… Vậy thì… Liều mạng với bọn hắn!” Nói đến đây, khuôn mặt Dược Lão cũng hiện lên vẻ dữ tợn.