Sâu trong Tinh Vẫn các có một một mảnh tĩnh thất yên tĩnh. Những tĩnh thất này đều được làm vì các trưởng lão khách khanh, mà cũng chỉ có trưởng lão mới có tư cách tu luyện ở đây, đây là nơi có năng lượng nồng đậm nhất trong Tinh Vẫn các. Ngày thường, có không ít trưởng lão đều tụ họp ở đây trao đổi một chút tâm đắc với nhau để tu luyện. Mà hiện giờ tự nhiên cũng không ngoại lệ, từng đạo thân ảnh già nua đứng trên khoảng đất trống ngoài các tĩnh thất mà trò chuyện bàn tán. “Bành!” Bầu không khí tường hòa này chưa kéo dài bao lâu thì đã bị một tiếng nổ lớn phá vỡ. Từng đạo ánh mắt mang theo vẻ kinh ngạc nhìn về phía tiếng nổ phát ra. Chỉ thấy một tòa tĩnh thất gần đó đột nhiên vỡ tung, có thể lờ mờ thấy được nhiều đạo kim quang lóe ra từ bên trong. “Đây là…” Nhìn một màn này, không ít trưởng lão ở đây đều sửng sốt. “Ầm!” Lại một tiếng nổ khác vang lên. Tĩnh thất vững chắc trực tiếp vỡ bung ra, sau đó một cự nhân cao gần tám trượng cả người như hoàng kim liền đứng dậy bước ra ngoài, mỗi bước đều làm cho mặt đất rung mạnh lên. Cự nhân ngửa mặt lên trời gầm lớn một tiếng, sóng âm đáng sợ trực tiếp khuếch tán đến mỗi ngõ ngách trong Tinh giới. Mấy trưởng lão đứng gần thậm chí còn bị đẩy lui lại vài chục bước mới ổn định được thân thể. “Đó là gì?” Cảm nhận được uy thế đáng sợ của cự nhân, tất cả các vị trưởng lão ở đây đều biến sắc. Bọn họ cảm nhận được một loại khí tức cực kỳ nguy hiểm từ trên người tên kia. Giống như hắn chỉ cần đánh một quyền về phía này thôi thì tất cả bọn họ sẽ biến thành thịt nát vậy. Loại cảm giác này làm khóe mắt của không ít trưởng lão đều hơi giật giật. Thực lực kém nhất trong bọn họ cũng là Đấu Tôn, mạnh thì có vài người đạt đến Bát tinh thậm chí Cửu tinh. Nhưng dù là mấy người đó đi chăng nữa, khi đối mặt với cự nhân này thì vẫn có một cảm giác vô cùng nguy hiểm. Nhưng dù sao bọn họ cũng là cường giả, sau khi khiếp sợ qua đi liền bắt đầu nhanh chóng tản ra, hình thành một vòng vây bao bọc cự nhân này vào giữa. Chỉ cần tên kia có bất kỳ hành động gì, bọn họ sẽ ra tay cùng lúc để giết chết hắn. “Ha ha, đây chính là Kim Cương Lưu Ly thể sao? Quả nhiên là có chỗ độc đáo.” Khi mấy người đang ngưng thần đề phòng thì vài thân ảnh chợt xuất hiện từ phía xa, cuối cùng dừng trên không trung của khu vực này. Đây đúng là mấy người Dược lão, Thải Lân, Tiểu Y Tiên… nghe được động tĩnh mà đến. Thấy Dược lão xuất hiện, những trưởng lão kia liền vội khom người thi lễ. Một người không nhịn được, hỏi: “Các chủ, đây là?” “Ha ha, là Tiêu Viêm!” Dược lão mỉm cười đáp. Nghe vậy, tất cả trưởng lão đều cả kinh đưa mắt nhìn cự nhân màu vàng kia. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi cự nhân này lại là do Tiêu Viêm biến thành. “Ha ha…” Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cự nhân kia cười to một tiếng. Kim quang chợt bùng lên, thân thể khổng lồ của hắn cũng nhanh chóng co lại. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, một người khổng lồ to lớn đã biến trở lại thân hình cao gầy kia. “Khụ…” Trở về hình dạng ban đầu, tuy lần này Tiêu Viêm cũng không phun máu như trước nữa nhưng vẫn phải ho mạnh vài tiếng, đây hiển nhiên là do sự đau đớn sinh ra khi biến thân. “Đáng tiếc, mới chỉ tu luyện Kim Cương Lưu Ly Thể này đến chừng bảy trượng, khoảng cách với chín trượng chín xích vẫn còn khá xa.” Tiêu Viêm lắc lắc đầu, thoáng có chút tiếc hận. “Vậy mà còn chưa thỏa mãn nữa, nếu không phải từ nhỏ thân thể con đã được nhiều loại thiên tài địa bảo rèn luyện thì dù có cho thêm nửa năm con cũng không đạt được đến cảnh giới này đâu.” Dược lão cười mắng. Tiêu Viêm cũng cười cười, hắn biết tốc độ tiến triển này của mình đã xem như rất tốt rồi, vì cường độ thân thể không đủ nên chỉ có thể tu luyện đến chừng bảy trượng. Nếu hắn tìm thêm được một số loại thiên tài địa bảo có công năng rèn luyện khác, nói không chừng có thể một bước vọt đến cảnh giới chín trượng chín xích. Khi đó, Tiêu Viêm tin rằng sau khi hắn biến thân, cho dù gặp một Đấu Tôn đỉnh phong bình thường thì cũng có thể đánh nát đối phương. “Trải qua thời gian tu luyện này, khí tức của ta đã có phần tăng cường. Tuy cổ vực Mãng Hoang rất hung hiểm nhưng cũng có nhiều loại thiên tài địa bảo mà bên ngoài khó gặp. Nếu có đầy đủ cơ duyên, nói khong chừng còn có thể đạt tới Cửu tinh Đấu Tôn và tu luyện thành công Kim Cương Lưu Ly Thể trước khi tìm được Bồ Đề cổ thụ...” Tiêu Viêm trầm ngâm nói. Giờ đây, hắn không lúc nào không nghĩ đến việc tăng thêm thực lực của mình. “Tình báo đã được xác nhận, Bồ Đề cổ thụ xuất thế là sự thật.” Dược lão liếc nhìn Tiêu Viêm một cái, chậm rãi nói. “A?” Nghe vậy, tim Tiêu Viêm không khỏi đập nhanh hơn, chợt gật nhẹ đầu. Một khi đã là như vậy, các thế lực khác hẳn là đã xuất động. “Bây giờ con nên dẫn người đến cổ vực Mãng Hoang trước. Con có ngọc giản không gian mà ta cho, nếu gặp phải rắc rối không thể giải quyết thì hãy bóp nát nó, ta sẽ đến đó ngay lập tức.” Dược lão nói: “Sức hấp dẫn của Bồ Đề cổ thụ quá lớn, chỉ sợ cả những chủng tộc viễn cổ kia cũng sẽ ra tay. Bởi vậy, nếu muốn lấy được Bồ Đề Tâm thì sẽ gặp khó khăn không nhỏ…” Tiêu Viêm gật gật đầu, lần này hắn đã chuẩn bị tâm lý từ sớm, bởi vậy cũng không quá bất ngờ. “Tinh Vẫn các cần ta tọa trấn, vì vậy nên lộ trình tiếp theo phải dựa vào chính con. Nếu tiến vào sâu trong cổ vực thì nên dùng đến nó. Dù gì đi nữa, ở nơi đó, với thực lực của con thì vẫn khá nguy hiểm.” Dược lão vỗ vỗ lên bả vai Tiêu Viêm, khẽ thở dài: “Hành trình lần này vô cùng quan trọng với con. Bởi vậy, hãy cố gắng lên…” “Khi nào thì đi?” Tiêu Viêm nhẹ giọng hỏi. “Càng nhanh càng tốt! Con bế quan hơn nửa tháng, trong khoảng thời gian này đã có không ít thế lực tiến vào cổ vực Mãng Hoang…” Dược lão nói. “Tiêu Viêm gật nhẹ đầu, sau đó chậm rãi nói: “Vậy bây giờ luôn đi…” Cách làm việc của Tiêu Viêm vốn luôn giống như cuồng phong bão táp, trong lòng đã có quyết định liền lập tức khởi hành, tiến về phía đông bắc của Trung Châu. Lần này hắn cũng chỉ dẫn theo bốn người, Thải Lân, Tiểu Y Tiên, Thanh Lân và một vị trưởng lão đạt đến Đấu Tôn đỉnh phong. Về phần Thiên Hỏa tôn giả thì lại đang bế quan, bởi vậy cũng chỉ có thể loại ra. Trong bốn người, sức chiến đấu của Tiểu Y Tiên và Thải Lân đã đạt tới khoảng Bát tinh Đấu Tôn. Nếu liên thủ lại thì cũng đủ để đánh một trận với cường giả Đấu Tôn đỉnh phong. Về phần Thanh Lân, có Bích Xà Tam Hoa Đồng, chiến lực của nàng cũng thuộc dạng có thể bùng nổ rất lớn. Còn nữa, nàng có năng lực khống chế kỳ dị với ma thú loại rắn, điều này rất quan trọng với hành trình đến cổ vực Mãng Hoang lần này. Đội ngũ này, mặc dù nhân số cũng không nhiều, nhưng mỗi người trong đó đều khá mạnh. Tất cả liên thủ lại, chỉ cần không gặp phải đối thủ quá đáng sợ thì chắc mọi việc sẽ suôn sẻ… Cổ vực Mãng Hoang nằm ở ngoài rìa phía đông bắc của Trung Châu, khoảng cách với Tinh Vẫn các là tương đối xa. Bởi vậy, nhóm người Tiêu Viêm đều thi triển tốc độ đến cực hạn, trên đường còn xuyên qua vài không gian trùng động, nhưng khi họ đến biên giới phía đông bắc Trung Châu thì cũng đã là sáu ngày sau đó… Mà trong khoảng thời gian này, mấy người Tiêu Viêm cũng gặp được vô số người tiến về cùng hướng với họ. Mục tiêu của những người này đều là cổ vực Mãng Hoang. Phát hiện này làm cho Tiêu Viêm có chút than thở, không ngờ sức hấp dẫn của Bồ Đề cổ thụ lại đáng sợ đến như vậy, trực tiếp làm cho những người này quên đi sự kinh khủng của cổ vực Mãng Hoang. Nơi đó vốn được xưng là cấm địa của nhân loại mà… Mãng Hoang trấn, đây là tòa thành trấn gần với cổ vực Mãng Hoang nhất. Bình thường, nơi này vốn không có bao nhiêu người, lại thêm hung danh của cổ vực Mãng Hoang nên cũng chẳng có mấy ai lui tới, vì vậy nên nơi này gần như vắng vẻ quanh năm. Nhưng giờ lại khác, Bồ Đề cổ thụ xuất thế dẫn tới vô số người muốn tầm bảo. Tòa thành trấn vắng vẻ này lập tức trở nên cực kỳ đông người, những tiếng huyên náo đinh tai nhức óc truyền ra, ngay cả cách đó vài dặm cũng có thể lờ mờ nghe thấy. Trạm dừng chân đầu tiên của nhóm người Tiêu Viêm cũng chính là nơi này. Bọn họ đến sau, tóm lại cũng nên biết một chút tin tức có liên quan đến cổ vực Mãng Hoang mới được. Nếu không, cứ liều mạng xông vào như mấy tên mù đường thì chắc chắn sẽ rơi vào kết cục lành ít dữ nhiều. Bởi vậy, sau khi đến Mãng Hoang trấn, đầu tiên Tiêu Viêm tìm một nơi nghỉ chân rồi ra ngoài tìm kiếm tin tức. Ước chừng hai giờ sau hắn mới quay lại hội họp với mấy người Thải Lân. “Thế nào rồi?” Thấy sắc mặt Tiêu Viêm khi quay lại, Thải Lân nhịn không được hỏi. “Ài!” Tiêu Viêm khẽ thở dài một tiếng, hai ngón tay xoa xoa huyết thái dương, nói: “Căn cứ theo tin tức hỏi được, nhóm người đầu tiên tiến vào cổ vực Mãng Hoang dường như đã chết hết, trong đó còn có một số cường giả Đấu Tôn…” Nghe được lời này, mấy người Thải Lân cũng biến sắc. Chết hết? Cổ vực Mãng Hoang này thật sự nguy hiểm đến mức đó sao? “Vậy chúng ta làm gì bây giờ?” Đôi lông mày kẻ đen của Tiểu Y Tiên cau lại, hỏi. “Ngày mai, một số cường giả ở đây sẽ cùng nhau tiến vào, chúng ta cũng sẽ theo sau bọn họ. Nếu cổ vực Mãng Hoang này được xưng là cấm địa của nhân loại thì tất nhiên nó sẽ chẳng phải nơi an lành gì. Theo sau những người đó, quan sát tình hình thêm một chút đã!” Ngón tay Tiêu Viêm gõ nhẹ lên mặt bàn, nhất định cổ vực Mãng Hoang này có chỗ cổ quái của nó. Muốn chân chính tiến sâu vào thì phải luôn luôn bảo trì sự bình tĩnh, bất cứ sơ sẩy nào cũng có thể dẫn tới sự hủy diệt của cả đội ngũ! Cái giá này, hắn không trả nổi. Bởi vậy, tất cả đều phải thật cẩn thận!