Trên mảnh đất màu nâu xám này, sương mù nhàn nhạt chậm rãi phiêu phù theo gió. Thế giới mông lung gây cho người khác một cảm giác hết sức thần bí. Dưới sự tĩnh mịch hoang vu này, ngay cả thời gian đều như mất đi khái niệm. Ở một nơi trên vùng đất, vài đạo thân ảnh đang ngồi vây quanh đống lửa. Ánh lửa chiếu rõ khuôn mặt họ, rõ ràng là nhóm người của Tiêu Viêm. Chỉ có điều, so với trước kia, bây giờ nhìn họ càng thêm phần thâm thúy và nội liễm. “Nếu ta đoán không nhầm, bây giờ chúng ta ở sâu trong tầng thứ ba. Nếu ngày mai còn tiếp tục khởi hành thì phải cẩn thận một chút. Đây mới chính là nơi nguy hiểm nhất ở Thiên Mộ này.” Cổ Thanh Dương ngẩng đầu, nhìn phía xa xa u ám, mỉm cười nói. “Ba tháng này chúng ta không gặp được bất cứ ai. Xem ra, bọn họ đều chọn cho mình một nơi an toàn để tu luyện.” Huân Nhi nhẹ giọng nói. Tiêu Viêm chậm rãi gật đầu, từ lúc tiến vào tầng ba tới giờ đã được ba tháng. Trong ba tháng này, bọn họ trực tiếp tiến vào khu vực sâu trong Thiên Mộ. Nhưng do ven đường có một số năng lượng thể mạnh mẽ ngăn cản nên hành trình cũng khá gian nan. May mắn là dưới sự liên thủ của mấy người, cuối cùng cũng thành công tiến vào nơi đây. “Ài, Thiên Mộ này quả không đơn giản như trong tưởng tượng. Lần trước suýt chút nữa đã mất cái mạng nhỏ này rồi.” Cổ Hoa tiện tay đem cành cây bên cạnh ném vào đống lửa, bất đắc dĩ nói. Trên khuôn mặt hắn có một vết thương, đây là dấu vết để lại sau khi nhóm người gặp phải một đám năng lượng thể có thực lực bình quân đạt tới Bát tinh. Trận chiến kia thảm thiết người sức tưởng tượng của mọi người. May là tuy có thương thế, nhưng cũng không đến mức trí mạng gây thương vong. “Ở đó sẽ gặp nhiều rắc rối hơn rất nhiều. Bởi vậy, tất cả đều phải chuẩn bị tâm lý trước.” Cổ Chân thản nhiên cười nói. “Nếu không, lộ trình tiếp theo cứ để ta đi một mình cũng được.” Tiêu Viêm hơi chần chừ một chút rồi nói. Đoạn đường này, dù sáu người bọn họ liên thủ đều cảm thấy tương đối gian nan. Khó có thể tưởng tượng được nếu tiến sâu hơn nữa thì sẽ gặp phải rắc rối cỡ nào. Qua thời gian đồng hành này, Tiêu Viêm cũng coi như có một chút hảo cảm với bốn người Cổ Thanh Dương. Bởi vậy, hắn cũng không muốn vì việc riêng của mình mà ảnh hưởng đến tất cả bọn họ. “Lời này ngươi phải nói với Huân Nhi.” Cổ Thanh Dương cười chêu trọc. “Đã đi tới tận đây rồi, huynh cũng đừng nói mấy lời như vậy. Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút, chắc sẽ không có vấn đề gì.” Mỹ mâu của Huân Nhi nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, ôn nhu nói. “Hy vọng là vậy…” Thấy vậy, Tiêu Viêm cũng chỉ có thể cười khổ gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa xa. Điểm cuối ở đó, chính là mục đích của hắn! Thậm chí, trong một chốc này, hắn còn lờ mờ cảm thấy được tốc độ lưu động của huyết mạch trong cơ thể cũng nhanh hơn không ít. … “Phía tây bắc có dấu vết của bốn năng lượng thể. Ba cái có thực lực chừng Bát tinh Đấu Tôn, một cái là Cửu tinh Đấu Tôn.” Sau tảng đá, đôi mắt khép hờ của Tiêu Viêm từ từ mở ra, nhẹ giọng nói với đoàn người bên cạnh. Bây giờ bọn họ đã tiến vào sâu trong Thiên Mộ. Đến nơi này, dù lấy thực lực của sáu người cũng không thể không cẩn thận từng chút một. Mặc dù gặp năng lượng thể có thế đối phó nhưng vẫn phải cân nhắc kỹ xem có động thủ hay không. Dù sao, năng lượng thể ở nơi này quá mạnh mẽ, không ai biết được một khi chiến đấu có đưa tới càng nhiều năng lượng thể mạnh mẽ khác hay không. Đến lúc đó, nếu bị bọn chúng vây quanh, cái giá phải trả sẽ không chỉ nhẹ nhàng là mấy vết thương. “Cổ Hoa và Cổ Chân đã đi ra ngoài dò xét. Áng chừng thời gian, chắc cũng sắp trở về rồi.” Cổ Thanh Dương gật gật đầu, nói. “Xuy!” Hắn vừa dứt lời, hai bóng đen đã tà tà lướt trên mặt đất, mượn một số tảng đá hay cây cối che lấp, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh đám người tiêu Viêm. Đúng là Cổ Hoa và Cổ Chân đi ra ngoài dò đường. “Phía nam và phía tây có không ít dấu vết hoạt động của năng lượng thể. Thêm nữa, chúng ta còn cảm giác được vài luồng uy áp rất mạnh. Hai hướng này, tuyệt không thể đi.” “Vậy cũng chỉ có thể tiến về phía tây bắc…” Tiêu Viêm cau mày nói. “Phía tây bắc cũng có một đạo uy áp rất mạnh. Nó thậm chí đã vượt qua Cửu tinh, nhưng vẫn còn một khoảng cách với cảnh giới Đấu Thánh.” Lúc này, Huân Nhi đột nhiên lại nhẹ giọng nói. Nghe nàng nói, mấy người Tiêu Viêm đều trầm mặc. Mạnh hơn Cửu tinh Đấu Tôn, mà lại yếu hơn Đấu Thánh… Xem ra, năng lượng thể kia hẳn là ở cảnh giới Bán Thánh. Dù vậy, đây vẫn là một khối xương cứng cực kỳ khó nhai a. Nhưng bọn họ cũng hiểu, xung quanh những năng lượng thể đạt tới Bán Thánh này thường sẽ có rất nhiều năng lượng thể khác thủ hộ. Lần này, gặp phải một Bán Thánh mà xung quanh chỉ có bốn năng lượng thể, đã xem như rất hiếm rồi. “Làm gì bây giờ? Hiện giờ, cả ba phương hướng đều rất khó đi. Nhưng tương đối mà nói, phía tây bắc rõ ràng dễ hơn một chút. Nơi đó ít năng lượng thể nhất, dù giao thủ cũng không quá lo sẽ dẫn tới những năng lượng thể khác. Mà hai phía còn lại, nếu xảy ra chiến đấu, chỉ sợ chúng ta sẽ lọt vào vòng vây…” Cổ Hoa nói. Trên mặt Tiêu Viêm lộ vẻ do dự, trao đổi ánh mắt với Cổ Thanh Dương một cái, sau đó nhìn về phía tây bắc. Tính như vậy, xem ra chỉ có thể đi con đường này. “Đi thôi, cố gắng cẩn thận một chút, không làm kinh động đến năng lượng thể Bán Thánh kia. Mặc dù năng lượng hạch cấp bậc này rất hấp dẫn, nhưng cũng không thể vì vậy mà đi tong cái mạng nhỏ này được.” Cổ Thanh Dương khẽ thở dài. “Đúng vậy.” Tiêu Viêm cũng chậm rãi gật đầu, sau đó thân hình chợt động, hóa thành một cái bóng mơ hồ cẩn thận tiến về phía sâu trong Thiên Mộ. Đằng sau hắn, mấy người Cổ Thanh Dương cũng nhanh chóng theo kịp. Bộ dáng cẩn thận như vậy, thoạt nhìn cũng có chút hài hước. Đoàn người lặng lẽ tiến vào trong sương mù năng lượng khoảng hơn trăm trượng, sau đó cước bộ bỗng chậm lại. Cách đó không xa, bốn đạo năng lượng thể đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn. Trong đó, một đạo thân ảnh có vẻ mạnh mẽ hơn hẳn, chắc đó chính là năng lượng thể đạt tới Cửu tinh Đấu Tôn kia. Tiêu Viêm híp mắt lại, nhìn một vòng bốn đạo năng lượng thể này, sau đó lặng lẽ ra hiệu với mấy người Cổ Thanh Dương. Trải qua mấy tháng liên thủ, sự phối hợp giữa họ đã có được một chút ăn ý. Thấy thủ thế của Tiêu Viêm, đoàn người đều khẽ gật đầu, thân hình đều chậm rãi phân tán ra xung quanh. “Đông thủ!” Thấy tất cả mọi người đã sẵn sàng, Tiêu Viêm vung mạnh tay lên. Cùng lúc đó, thân hình hắn cũng đột nhiên vọt ra, dường như chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt một đạo Bát tinh năng lượng thể. Nắm tay chứa đầy ngọn lửa màu nâu tím trực tiếp xuyên thủng thân thể, đem nó đánh thành hư vô. “Phốc!” Ngay khi Tiêu Viêm dùng khí thế như sấm sét đánh chết đạo năng lượng thể này, hai đạo năng lượng thể Bát tinh khác cũng nổ tung lên ngay sau đó. Những năng lượng thể này tuy được xưng là Bát tinh, nhưng thực lực chân chính lại không đạt đến mức độ này. Nếu không, bọn họ đâu thể giải quyết dễ dàng như vậy được. “Hống!” Khi ba năng lượng thể kia bị đánh chết, Cửu tinh năng lượng thể cũng lập tức cảm ứng được. Hai mắt mở bừng ra, một tiếng gầm tức giận cũng truyền ra từ trong miệng nó. Nhưng lúc này, bốn đạo thân ảnh đã xuất hiện xung quanh người nó, đấu khi mênh mông cấp tốc vận chuyển, sau đó hung hăng oanh kích lên người Cửu tinh năng lượng thể này. “Xuy!” Đối mặt với công kích của bốn người Cổ Thanh Dương, tiếng gầm của Cửu tinh năng lượng thể vừa mới ra khỏi miệng thì đã im bặt lại. Thân thể nó cũng ‘phốc’ một tiếng, hóa thành hư vô. Một viên năng lượng hạch rơi xuống, cuối cùng bị Huân Nhi nhanh chóng bắt lấy. Thấy tập kích thành công, mấy người cũng nhìn nhau cười, sau đó nhanh chóng lao về phía xa. Sau khi đánh chết bốn năng lượng thể này, lộ trình tiếp theo cũng khá suôn sẻ, nhưng nó cũng không kéo dài quá lâu. Sắc mặt đoàn người từ từ ngưng trọng lên, vì họ bắt đầu cảm giác được một luồng uy áp chậm rãi truyền đến từ cách đó không xa. “Bán Thánh!” Cảm nhận được loại uy áp này, mấy người Tiêu Viêm nhíu mày lại, tốc độ cũng chậm đi không ít. Bọn họ biết, nếu ngay cả cửa này cũng không vượt nổi thì đừng nên mơ tưởng gì tới mộ phủ của Tiêu Huyền… “Tất cả mọi người cẩn thận một chút…” Tiêu Viêm nhẹ giọng nói, lại tiến về phía trước thêm một đoạn nữa, sau đó thân hình nhanh chóng ẩn sau một tảng đá lớn, híp mắt nhìn về phía trước. Nơi tầm mắt Tiêu Viêm có thể nhìn được bị một mảnh sương mù năng lượng che khuất. Nhưng lớp sương mù này cũng không đậm, một cơn gió nhẹ thổi qua, làm nó dần dần tiêu tán đi. Theo đó, một tòa núi đá cao chừng trăm trượng đột nhiên xuất hiện trong mắt đám người Tiêu Viêm. Khi ngọn núi xuất hiện, ánh mắt của mấy người đều ghim chặt lên đỉnh núi. Nơi đó, có một chiếc ghế đá khổng lồ, phía trên nó, một đạo thân ảnh ngạo nghễ mà ngồi, thanh đại đao quỷ dị màu đỏ sậm đặt trước người. Một luồng khí tức nồng đậm huyết tinh chậm rãi tràn ngập ra từ đại đao, lượn lờ trên đỉnh núi như một lớp sương mù vậy. “Khí tức thật bá đạo…” Cảm thụ được khí tức bá đạo truyền ra từ thân ảnh kia, sắc mặt đoàn người càng thêm phần ngưng trọng. Đây chính là năng lượng thể đạt tới Bán Thánh sao? Quả nhiên là cực kỳ cường hãn a. Đúng lúc này, đạo thân ảnh ngồi trên đỉnh núi kia lại đột nhiên đứng dậy, mùi vị huyết tinh xung quanh càng trở nên nồng nặc. “Bị phát hiện rồi. Không cần trốn nữa, mọi người tự cẩn thận…” Thấy vậy, Tiêu Viêm thở mạnh một hơi. Trong lòng không hề có sự sợ hãi, ngược lại, càng thêm phần điên cuồng nóng bỏng. Giao thủ với cường giả Bán Thánh, đây chính là lần đầu tiên trong đời hắn! -o0o-