Thẩm Hạ Lan không nói trực tiếp qua điện thoại với Hoắc Chấn Đình, chỉ nhắn tin qua messenger trên điện thoại. Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan cầm điện thoại nhắn tin liên tục, nói một cách lạnh lùng: “Xem ra ba tháng tiếp theo đây cô sẽ không cô đơn lắm, cho dù không có Diệp Ân Tuấn ở bên cạnh, cô cũng sẽ có rất nhiều người quan tâm.” Mắt của Thẩm Hạ Lan khựng lại vài phút, nhìn như một thanh kiếm vừa đút ra lò, nhìn Tiểu Thi bằng ánh mắt sắc nhọn. “Tốt nhất cô đừng suốt ngày mở miệng là Bản thỏa thuận 3 tháng kia, nếu không thì…” “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ cô không cho con gái cô phẫu thuật sao?” Tiểu Thi nói bằng giọng điệu tự tin, bộ dạng đó khiến cho Thẩm Hạ Lan ưu sầu muốn nhảy ra khỏi xe. Phải! Cô không thể! Cho nên chỉ còn cách để cho Tiểu Thi bắt nạt như vậy? Thẩm Hạ Lan tức giận cúi mặt, tiếp tục nói với Hoắc Chấn Đình chuyện của bác sĩ trong bệnh viện, mượn cớ để đẩy sự tập trung sang chỗ khác, nếu không cô ấy sợ bản thân sẽ nhảy ra khỏi xe, cũng sợ sẽ đá Tiểu Thi khỏi xe. Hoắc Chấn Đình sau khi nghe xong những gì Thẩm Hạ Lan nói, vô cùng lo lắng. “Cô đừng gấp làm phẫu thuật, để tôi cử người đi điều tra người trong bệnh viện trung tâm thành phố.” Thẩm Hạ Lan không đồng tình với cách làm của Hoắc Chấn Đình. “Chú út à, chúng ta không có thời gian điều tra các bác sĩ đó, hơn nữa cũng không thể điều tra ra kết quả trong một sớm một chiều. Tôi có quen một bác sĩ, hiểu rõ bệnh tình của Nghê Nghê, tôi có thể để cho bác ấy làm phẫu thuật, nhưng về phía bệnh viện phải nhờ anh hỗ trợ.” Khi đưa Thẩm Nghê Nghê về nước, Thẩm Hạ Lan cũng mời bác sĩ điều trị ở bệnh viện qua theo, định là để đích thân bác ấy làm phẫu thuật cho Thẩm Nghê Nghê. Bác sĩ đó là người của Mike, Mike là bạn thân của Diệp Ân Tuấn, nhất định sẽ toàn tâm tiến hành cuộc phẫu thuật này. Chỉ có điều Thẩm Hạ Lan không nghĩ là lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng may là bác sĩ đó chịu ở lại, thế nhưng bệnh viện trung tâm thành phố không thể tùy tiện cho một bác sĩ bên ngoài vào để làm phẫu thuật. Hoắc Chấn Đình nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy liền hạ thấp giọng: “Chuyện này giao cho tôi giải quyết, tôi sẽ gọi ngay cho Viện trưởng, sau khi em đến thì đợi tôi một chút, đợi tôi đến mới làm chuyện khác. Đúng rồi, bên Ân Tuấn có thiếu người không? Có cần tôi cử vài người qua không?” “Không cần đâu, bên đó có người của tôi và Minh Triết, hơn nữa tôi cũng có gọi cho Tống Đình, Tống Đình sẽ qua đó ngay. Chú út à, chúng ta gặp nhau ở bệnh viện trung tâm nhé” Thẩm Hạ Lan và Hoắc Chấn Đình trao đổi xong, cúp điện thoại, vừa quay sang là thấy Tiểu Thi nhìn chằm chằm vào cô ấy nãy giờ, không biết trong bụng đang suy nghĩ gì. Nhìn thấy Thẩm Hạ Lan nhìn mình, Tiểu Thi lập tức quay đầu sang cửa sổ ngắm cảnh. Hai người im lặng suốt đoạn đường, rất nhanh thì đến bệnh viện trung tâm. Hoắc Chấn Đình phải chút nữa mới tới, Thẩm Hạ Lan bây giờ rất lo lắng cho tình trạng của Thẩm Nghê Nghê, cho nên phi xuống xe rất nhanh. Tiểu Thi thì lại không có phản ứng gì, theo chân Thẩm Hạ Lan đi vào bệnh viện. “Đứng lại, hai người là ai?” Thẩm Hạ Lan chưa vào phòng bệnh, thì đã bị chặn lại trước cửa, nhìn bộ dạng của đối phương có vẻ như là nhân vật cấp cao trong bệnh viện. Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan với vẻ mặt thờ ơ, đại loại cô muốn làm gì cũng không liên quan tới tôi, nhưng nếu Thậm Hạ Lan thực sự muốn vào đó cứu Thẩm Nghê Nghê, thì phải giải quyết xong chuyện ở đây trước. Lông mày của Thẩm Hạ Lan hơi nhíu lại, ánh mắt khựng lại vài phút. “Con gái tôi đang nằm trong bệnh viện này, chút nữa sẽ làm phẫu thuật, xin tránh ra.” “Chứng minh nhân dân.” Đối phương thờ ơ nhìn Thẩm Hạ Lan, ám chỉ thân phận như Thẩm Hạ Lan thì không được vào. Thái độ này như đang xúc phạm người khác. Nhưng Thẩm Hạ Lan cũng không thèm tính toán với loại người này, trong lúc cô ấy định rút chứng minh nhân dân ra, thì nghe thấy một giọng rất quen thuộc cũng không kém phần hài hước. “Từ khi nào mà bệnh viên trung tâm thành phố kiêm luôn công việc của cảnh sát vậy?” Vừa nghe giọng này, Thẩm Hạ Lan đừ người ra, và người trước mắt khi nghe được giọng này cũng có chút sợ sệt. “Cậu Tống.” Hắn ta run rẩy nói được vài chữ. Tống Dật Hiên bước tới, khi nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, huýt một hơi sáo. “Đã lâu không gặp, người đẹp, có nhớ tôi không?” Tống Dật Hiên vẫn là bộ dạng lãng tử ấy, nhưng lại khiến Thẩm Hạ Lan nhểnh miệng cười. “Sao anh lại ở đây?” “Tôi cũng muốn biết, sao cô lại ở đây, không phải đi Mỹ rồi sao? Về cũng không báo tôi một tiếng, sao vậy, quên tôi thật rồi sao? Hay là Diệp Ân Tuấn không cho?” Tống Dật Hiên vẫn nói chuyện theo kiểu ấy, nhưng Thẩm Hạ Lan không quan tâm lắm. “Quá nhiều chuyện xảy ra, chưa giải quyết hết, chút nữa con gái tôi làm phẫu thuật, tôi gấp rút chạy qua đây, chưa có thời gian gọi cho anh?” Lời của Thẩm Hạ Lan khiến cho Tống Dật Hiên hơi bất ngờ. “Khoan đã, con gái cô? Không phải cô chỉ có một đứa con trai sao?” “Tôi sinh thai long phụng, sức khỏe con gái tôi trước giờ đều không tốt, trước đây chữa bệnh bên Mỹ.” Đến lúc này, thì Thẩm Hạ Lan cũng không muốn giấu Tống Dật Hiên nữa. Tống Dật Hiên vừa nghe, ít nhiều cũng có chút bất ngờ, nhưng nhìn xung quanh Thẩm Hạ Lan, hỏi lại với giọng hơi tò mò: “Diệp Ân Tuấn không tới à? Con gái cô phải làm phẫu thuật, người đàn ông đó sao lại không tới?” “Bây giờ anh ấy không tiện” Nhắc đến Diệp Ân Tuấn, trong lòng Thẩm Hạ Lan có hơi nhói. “Chuyện gì mà quan trọng hơn chuyện con gái làm phẫu thuật? Xem ra lúc đó cô chọn sai rồi, nếu chọn tôi, bây giờ tôi dù có nằm trên giường bệnh tôi không bỏ mặc con gái cô đâu!” Tống Dật Hiên hễ có cơ hội là bôi nhọ Diệp Ân Tuấn, ai bảo anh ta cướp mất nữ thần trong lòng của hắn? Tiểu Thi nhìn Thẩm Hạ Lan, ít nhiều cũng nghe ra chút gì đó, nhưng lại cười nhạt nói: “Thẩm Hạ Lan, cô được lắm! Một hai người đàn ông đều chấp nhận ra mặt cho cô, xem ra cho dù cô không có Diệp Ân Tuấn, cũng không cô đơn lắm!” Vừa dứt lời, Thẩm Hạ Lan quay người lại, tiếng “bốp” vang lên, một cái tát như trời giáng xuống mặt của Tiểu Thi. Tiểu Thi không kịp tránh, bị đánh tới nỗi thừ người ra, xém chút nữa lại ngã lăn xuống đất… “Cô…” “Đừng tưởng là cô hiến thận cho con gái tôi, thì tôi sẽ khách sáo với cô. Tiểu Thi, nói tới cùng, tôi và cô chỉ có mối quan hệ giao dịch, cho nên đừng thách thức sự nhẫn nại và giới hạn của tôi, nếu không tôi sẽ tha cho cô.” Lời của Thẩm Hạ Lan không sai chút nào. Trên thực tế, khi Tiểu Thi đưa ra điều kiện trao đổi là Diệp Ân Tuấn sẽ ở bên cô ta trong thời gian 3 tháng, lúc đó Thẩm Hạ Lan đã sôi máu lắm rồi. Bây giờ Tiểu Thi lại ba lần bốn lượt thách thức cô. Cô ta thực sự tưởng cô không dám làm gì cô ta sao? Tiểu Thi thấy sát khí đằng đằng trong mắt của Thẩm Hạ Lan, lần này cô ta thực sự cảm thấy Thẩm Hạ Lan sẽ không tha cho cô ta, trong lòng có chút sợ hãi, nhưng khi nghĩ tới con gái của Thẩm Hạ Lan vẫn cần cô ta giúp đỡ, bất giác cô ta lại có chút an tâm hơn. “Thẩm Hạ Lan, tốt nhất là cô…” “Tôi nói cô kia, nếu cô thực sự không muốn chết thì câm miệng. Con người tôi tuy có chút thương hoa tiếc ngọc, nhưng trước mặt của người đẹp nhà tôi, tôi cũng sẽ làm anh hùng, hơn nữa Tống Dật Hiên cũng không thực sự lập ra nguyên tắc không đánh phụ nữ.” Tống Dật Hiên hình như nhìn ra sự tức giận của Thẩm Hạ Lan đối với Tiểu Thi, chỉ cần Thẩm Lan lên tiếng, anh ta sẽ không ngại làm chuyện này. Tiểu Thi khi nghe thấy ba chữ Tống Dật Hiên thì bị giật mình, tuy rằng Tống Dật Hiên trước giờ đều phong lưu, nhưng thủ đoạn của Tống Dật Hiên người ngoài cũng biết được, cô ta không ngờ gặp được Tống Dật Hiên ở đây. Nhìn thấy Tiểu Thi không lên tiếng, cơn giận của Thẩm Hạ Lan mới hạ xuống, nói với Tống Dật Hiên: “Giờ anh ở đây rồi, hãy giúp tôi một việc.” “Cô nói đi.” “Bệnh viên này có người của Thím Trương, đe dọa sẽ xử lý con gái tôi, bây giờ tôi điều tra thì không kịp nữa rồi, chuyện này giao cho anh được không?” Thẩm Hạ Lan biết có thể giao phó cho Tống Dật Hiên, cho dù giao tình trước đây như thế nào, cô ấy có thể cảm nhận được Tống Dật Hiên thực sự đối tốt với cô. Tuy không làm được tình nhân, cũng có thể làm bạn tốt. Tống Dật Hiên nghe xong, nhận lời ngay: “Không thành vấn đề, chuyện này cứ giao cho tôi.” “Cậu Tống, chuyện này…” Tống Dật Hiên vừa dứt lời, người lúc nãy chặn của Thẩm Hạ Lan liền mở miệng muốn ngăn cản Tống Dật Hiên can thiệp, liền bị Tống Dật Hiên tung chân đá sang một bên. “Tôi nói chuyện khi nào tới lượt cậu chen ngang? Sao nào? Cậu cố tình đứng đây đợi người đẹp nhà tôi đúng không? Được thôi, Lý Đại Trụ, dạo này gan to hơn rồi, dám động đến người mà Tống Dật Hiên tôi bảo vệ à?” Tống Dật Hiên vừa nói vừa đi lên tung thêm vài cú đá vào người của Lý Đại Trụ Lý Đại Trụ không hề dám đánh trả, càng không dám nói gì, Tống Dật Hiên là một người vô pháp vô thiên ở Hải Thành, khi thực sự sùng máu thì ngay cả ba anh ta cũng la, đừng nói những người này. Tống Dật Hiên lại có quen biết ở Kinh Đô, hơn nữa nghe nói đối phương là người rất có thế lực, vô cùng xem trọng Tống Dật Hiên, cho nên nguyên cái Hà Thành này không ai dám đắc tội Tống Dật Hiên. Nhìn Lý Đại Trụ xìu người, Tống Dật Hiên hỏi: “Bây giờ còn cản tôi dẫn người đẹp vào trong không?” “Mời vào mời vào!” Lý Đại Trụ bây giờ sao còn dám ngăn cản nữa? Nếu hắn ta còn dám nói không cho Thẩm Hạ Lan vào trong, thì e là Tống Dật Hiên sẽ đá phăng đầu hắn. Tống Dật Hiên cười nham hiểm nhìn Thẩm Hạ Lan: “Người đẹp, cô lại nợ tôi một lần nữa.” “Bữa khác mời anh dùng cơm.” Thẩm Hạ Lan cười nhạt vỗ nhẹ vai của anh ta, sau đó đứng dậy đi vào phía trong. Tống Dật Hiên có chút khó chịu. Mỗi lần nói mời anh ta dùng cơm, nhưng lần nào cũng ăn không thành, chẳng lẽ trong mắt của Thẩm Hạ Lan, anh ta chỉ là một kẻ biết ăn? Tống Dật Hiên sờ sờ mũi, có chút khó chịu, nhưng không nói gì, quay đầu nhìn Lý Đại Trụ liền thay đổi sắc mặt. “Ai kêu cậu ở đây chặn cửa Thẩm Hạ Lan?” Câu hỏi này được Tống Dật Hiên hỏi bằng giọng điệu bình thường, nhưng đủ khiến Lý Đại Trụ đổ hết mồ hôi. Hắn ta còn dám nói gì, thì lại Tống Dật Hiên đánh, Lý Đại Trụ đột nhiên than khóc Tiểu Thi cũng bị hù tới hoảng sợ, dĩ nhiên Thẩm Hạ Lan cũng nghe thấy, nhưng bây giờ cô ấy không có tâm trạng quan tâm tới sống chết của Lý Đại Trụ nữa, cô ấy bây giờ chỉ muốn nhanh chóng gặp được Thẩm Nghê Nghê. Sau khi gọi cho Diệp Tranh, biết được phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đi về hướng phòng bệnh, bước đi có chút xiêu vẹo. Tiểu Thi theo sau cô ấy, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, nhưng cũng không dám mở miệng khiêu khích Thẩm Hạ Lan nữa. Thế là hai người tới phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê, Thẩm Hạ Lan vội vàng đẩy cửa phòng ra, những gì nhìn thấy khiến cô ấy đơ cả người.