Cái gì gọi là Lăng Thiên Vũ chăm sóc cô cho tốt? Anh nóng lòng tiễn cô ta đi thế à? Mặc dù Thanh Loan đã từ bỏ ý định với Diệp Ân Tuấn, nhưng tình huống lúc này vẫn khiến lòng cô ta cảm thấy rất khó chịu. Mắt cô ta lập tức đỏ lên. Lăng Thiên Vũ thấy cô không đánh nữa thì nhỏ giọng hỏi: “Cô thích Diệp Ân Tuấn?” “Liên quan gì đến anh?” Thanh Loan tức giận không có chỗ nào để trút, bây giờ Lăng Thiên Vũ chủ động tới cửa, đương nhiên cô sẽ không khách sáo. “Quên anh ấy càng sớm càng tốt, anh ấy không hợp với cô. Hơn nữa anh ấy là chồng Thẩm Hạ Lan, tôi cũng không cho phép cô nhòm ngó anh ấy.” Lời này của Lăng Thiên Vũ khiến Thanh Loan hơi ngạc nhiên. “Sao anh luôn nghĩ thay cho Thẩm Hạ Lan như thế? Sao? Anh cũng thích cô ấy? Thích thì theo đuổi đi, rụt rè như vậy có phải cảm thấy mình cực kỳ vĩ đại không? Lăng Thiên Vũ, anh không cảm thấy mình rất giả tạo sao?” Lăng Thiên Vũ cười: “Ai bảo cô là tôi thích Thẩm Hạ Lan? Cho dù thích thì cũng không phải kiểu thích giữa nam và nữ, người tôi thích là ngũ công chúa cơ.” “Không được nói linh tinh!” Thanh Loan quát lên, nhưng trong lòng lại hơi bất ngờ. Lăng Thiên Vũ thích cô ta? Đùa gì vậy? Đây là lần đầu tiên hai người họ gặp nhau, đừng nói với cô rằng anh ta đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên đấy chứ? Cho dù là vậy thì cô cũng không chấp nhận. Mạch suy nghĩ của Thanh Loan bay xa, đúng lúc này lại thấy Lăng Thiên Vũ đi về phía mình. “Anh định làm gì?” Người đàn ông trước mặt nhìn yếu ớt nhưng từ trận chiến vừa rồi, Thanh Loan biết anh ta là người từng luyện võ! Hơn nữa cô đánh không lại anh ta! Đây mới là điều khiến cô bực bội nhất. Lăng Thiên Vũ nhìn vẻ mặt cảnh giác của Thanh Loan thì bật cười: “Tôi muốn làm gì cô không biết à? Người bên ngoài đều biết chúng ta định làm gì. Tuy tôi đã giải được dược tính cho cô, nhưng thấy cô si mê Diệp Ân Tuấn như thế, tôi cảm thấy vẫn nên biến cô thành người phụ nữ của tôi thì an toàn hơn.” “Anh dám!” Thanh Loan bỗng nhảy ngược lại phía sau. Rốt cuộc điều gì khiến cô cảm thấy Lăng Thiên Vũ là người vô hại chứ? Cảm xúc nào khiến cô nghĩ rằng mình có thể có một cuộc nhân duyên ngắn ngủi với Lăng Thiên Vũ chứ? Người đàn ông trước mặt giống như một thợ săn, mà cô trở thành con mồi, giãy giụa không thoát, cực kỳ sợ hãi. Đây là lần đầu tiên Thanh Loan cảm nhận được nỗi sợ hãi đến từ một người đàn ông. Cô xoay người muốn chạy, nhưng Lăng Thiên Vũ đột nhiên túm lấy cổ áo cô, kéo cô vào lòng..