“Bà để xảy ra sơ suất lớn như vậy, không những không lấy cái chết để tạ tội, mà còn dám tới tìm quốc chủ để nhờ giúp đỡ, suýt hại cậu ba và quốc chủ bị bại lộ, bà có chết trăm nghìn lần cũng không hết tội. Nhà họ Phương chúng tôi suýt bị bà liên lụy đến bỏ mạng đấy, biết không? Phương Chúc càng nói càng giận dữ. “Họ của chúng tôi là do quốc chủ ban tặng, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng xảy ra ở nước T, nếu không phải năm đó ông nội tôi có công bảo vệ quốc chủ, thì niềm vinh quang này đã không rơi xuống đầu gia tộc chúng tôi. Có thể cùng họ với quốc chủ là chuyện vinh quang đến cỡ nào. Lẽ ra một người ti tiện như bà phải đội ơn khi được mang họ Phương, rồi liều mạng hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bà không những không làm gia tộc vẻ vang, mà còn khiến gia tộc suýt bị diệt vong, ông nội đã sớm nói rồi, phải để bà sống không bằng chết, để bà khắc sâu rốt cuộc mình là cái thá gì. Nhà họ Phương có thể cho bà cuộc sống sung sướng, ắt cũng có thể cho bà sống thấp hèn. Hôm nay bà có thể hầu hạ mấy anh em tôi là niềm may mắn của bà, còn không mau cút qua một bên, ngoan ngoãn nằm sấp xuống.” Phương Chúc lại đạp Phương Thiến ngã xuống sàn. Cả người Phương Thiến run rẩy, không biết là giận hay xấu hổ, nhưng giờ bà không thể quyết định được nữa, mấy tên thị vệ đó nhanh chóng vây quanh, đồng loạt xé quần áo bà, thậm chí còn cười dâm đãng. Thẩm Hạ Lan không thể xem tiếp được nữa. Cho dù Phương Thiến có lỗi với nước Z, tội ác tày trời, nhưng nước T là quê hương của bà ta, những lời Phương Chúc mới nói cũng chỉ đích danh anh ta có quan hệ họ hàng với bà ta, tại sao anh ta có thể đáng ghét như vậy? Huống hồ Thẩm Hạ Lan biết, chắc chắn Diệp Ân Tuấn sẽ không cho phép bất kỳ ai sỉ nhục người nhà họ Diệp. Cho dù tội phạm Phương Thiến làm chuyện tổn hại đến đất nước, tội đáng muôn chết, cũng không được để mấy tên khốn này đối xử như vậy. Mặc kệ trước đây Phương Thiến có thân phận gì, thì đến lúc chết bà vẫn là vợ được ba Diệp Ân Tuấn cưới hỏi đàng hoàng, từng là chủ mẫu quản lý ổn thỏa nhà họ Diệp. Diệp Ân Tuấn có thể giết Phương Thiến, luật pháp cũng có thể trừng phạt bà ta, nhưng mấy tên ty tiện Phương Chúc thì có tư cách gì, mà sỉ nhục người nhà họ Diệp như vậy? “Ngừng tay!” Thẩm Hạ Lan bỗng bước ra. Giọng nói quen thuộc khiến Phương Thiến nhất thời sửng sốt, ánh mắt tuyệt vọng bỗng lóe lên tia hy vọng, lúc nhìn thấy Thẩm Hạ Lan đang đứng trước mặt bà, đôi mắt ảm đạm không có ánh sáng đó như như nhìn thấy nhánh cỏ cứu mạng. “Hạ Lan?”. Đam Mỹ Sắc Phương Thiến ngẩn người, đồng thời cũng vui mừng. Bà vốn tưởng rằng dù kế hoạch của mình thất bại, thì nơi này vẫn là quê hương của bà, có người thân của bà. Nhiều năm qua bà đã trả giá nhiều như vậy cho gia tộc và đất nước, có lẽ người nhà sẽ thông cảm cho bà, ai dè lại là cuộc sống không bằng chết này..