Mấy năm nay sinh sống trong cung đình làm cô học được cách giả vờ, lúc nghe được Diệp Ân Tuấn muốn đi tìm Thẩm Hạ Lan, Thanh Loan theo bản năng muốn giữ anh lại, lại quên mất Diệp Ân Tuấn không phải người đàn ông bình thường, đương nhiên hiểu rõ mấy chiêu trò này. Là cô quá ngốc. Thanh Loan vội vàng trừng mắt nhìn Cường, lạnh lùng nói: “Cường, không được ăn nói lung tung. Anh Diệp không làm gì tôi cả, là tự tôi không đứng vững. Mấy ngày nay mất ngủ, vừa rồi cẳng thẳng có hơi kích động, trẹo chân, không liên quan gì đến anh Diệp.” Nói xong, Thanh Loan còn ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn vẫn cứ lạnh lùng nhìn cô, nói nhỏ: “Đội tuần tra ở đâu? Nếu cô có thể giúp đỡ thì tốt, không được cũng đừng cản tôi, cô biết, cô không cản được tôi.” Nói xong Diệp Ân Tuấn xoay người rời đi. Thanh Loan hơi cương cứng người, sau đó đáy mắt lướt qua một chút không cam lòng và ghen tỵ. Rốt cuộc con nhỏ Thẩm Hạ Lan kia có gì tốt chứ? Đáng để Diệp Ân Tuấn không quan tâm đến an toàn của bản thân đi cứu sao? “Rốt cuộc cô ta đâu rồi?” Thanh Loan hỏi nhỏ. Thúy vội vàng nói: “Chúng tôi không thấy cô ấy, tôi đã bảo Kỳ đi tìm.” Thanh Loan hơi sầm mặt. Thẩm Hạ Lan coi như cũng thông minh, không ngờ còn biết cô không thể tin sao? Không lẽ cô ấy đã biết cái gì? Trong lòng Thanh Loan có hơi lo lắng, nhưng lại nhanh chóng bò dậy, nói nhỏ: “Tôi đuổi theo anh Diệp, mấy cô tiếp tục tìm kiếm Thẩm Hạ Lan, cố gắng tìm được cô ấy trước bọn tôi, sau đó…” “Đã hiểu.” Thúy vội vàng gật đầu. Thanh Loan nhanh chóng đuổi kịp Diệp Ân Tuấn. “Anh Diệp, nếu anh muốn đi cứu cô ấy thì đi cùng em, em biết một con đường có thể đi thẳng đến chỗ đóng quân của đội tuần tra, nhưng mà cô ấy có ở đó hay không thì em không biết.” Bây giờ Diệp Ân Tuấn đang nóng lòng như lửa đốt, hoàn toàn không nghe được Thanh Loan nói gì, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu ngay từ đầu cô đã muốn đối xử tốt với cô ấy, cô ấy cũng sẽ không xảy ra chuyện.” Nói ra lời này làm Thanh Loan không biết phải đáp lại thế nào. “Anh Diệp, anh có ý gì hả? Tuy rằng em có ý kiến với cô ấy, nhưng cũng không đến mức hại cô ấy.” “Nhưng cô cũng không muốn đến cứu cô ấy.” Diệp Ân Tuấn đột nhiên dừng chân, nhìn Thanh Loan, trong lòng vô cùng khổ sở. “Thanh Loan, tôi biết cô rất cố chấp đối với tôi, tôi cũng thừa nhận tôi thiếu nợ cô, nhưng Thẩm Hạ Lan không nợ cô. Tôi vốn tưởng rằng trong quãng đường này cô đã làm quá nhiều điều cho tôi, cũng đã làm rất tốt, nhất định sẽ không làm tổn thương cô ấy, bây giờ xem ra tôi sai rồi. Tôi không nên tin cô, không nên giao mạng sống của cô ấy vào tay cô. Tôi không nên để cô ấy rời khỏi tôi.”.