“Chết tiệt, chúng ta khá may mắn này, nơi này thế mà cái gì cũng có, còn có đồ ăn.” Vừa nói chuyện, Thẩm Hạ Lan vừa lấy nguyên liệu nấu ăn ra quan sát một chút, chắc là mua ở siêu thị nào đó, phía trên còn dán tem giá. Thẩm Hạ Lan nhĩn kỹ ngày phía trên, lại có thể là ngày hôm qua! Cô cảm thấy hơi hồi hộp. “Ân Tuấn, anh lại đây!” Thẩm Hạ Lan kêu to một tiếng, Diệp Ân Tuấn lập tức đi tới. “Chuyện gì thế?” “Anh nhìn thời gian này, là em nhìn lầm sao?” Thẩm Hạ Lan không chắc chắn lắm, đưa tem giá của siêu thị cho Diệp Ân Tuấn nhìn. Sau khi xem, ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút nặng nề. Nhìn từ bên ngoài, ngôi nhà này thật giống như rất nhiều năm không có ai ở, thậm chí phía ngoài cỏ dại và dây thường xuân cũng đã phủ kín ngôi nhà, nhưng sao đồ trong tủ lạnh này là là ngày hôm qua chứ? Hơn nữa tận đến giờ phút này, Diệp Ân Tuấn mới phát hiện không thích hợp. Dù trong phòng bụi bặm, nhưng phòng bếp lại sạch sẽ như mới, thậm chí ấm nấu nước cũng sạch sẽ. Nếu như vẫn luôn không có ai ở thì sao nhà bếp lại sạch sẽ như vậy? Chỉ có một lý do, đó chính là có người vẫn đang sử dụng phòng bếp ở đây. Nhưng mà làm sao người đó vào được đây? Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn trở nên hết sức cảnh giác. Cỏ dại phía ngoài không hề có dấu vết đi qua, nếu trong này có người sử dụng phòng bếp, như vậy chỉ có một khả năng, đó chính là người đó ở ngay trong nhà này. Nghĩ vậy khiến Diệp Ân Tuấn nhanh chóng kéo Thẩm Hạ Lan về phía sau, sau đó móc từ trong túi ra một khẩu súng lục đưa cho cô. “Lát nữa có bất kỳ động tĩnh gì, nhớ bảo vệ tốt bản thân.” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan cũng biết chuyện có chút nghiêm trọng. Hai người nhìn về phía phòng ngủ, rồi khẽ gật đầu với nhau, sau đó nhanh chóng đi về phía đó. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn một trái một phải đi đến cửa phòng ngủ, Diệp Ân Tuấn đưa đầu ngón tay ra với Thẩm Hạ Lan. Khi ngón tay đếm tới ba, Diệp Ân Tuấn giơ chân đạp cửa phòng ra, mà súng trong tay của Thẩm Hạ Lan cũng lên đạn, nhắm thẳng vào trong phòng. “Không được nhúc nhích!” Thẩm Hạ Lan lạnh giọng quát. Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày. Trong phòng không có bất kỳ ai, nhưng chăn mền xốc xếch đặt ở chỗ đó, có dấu vết có người đã ngủ ở đây. Diệp Ân Tuấn sờ soạng một chút, mọi thứ đều lạnh, nói cách khác người không ở nơi này. Nghĩ tới đây, Diệp Ân Tuấn kéo Thẩm Hạ Lan đến bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Nơi này chỉ có một phòng ngủ, người không ở đây thì không biết có thể ở đâu? Đó hình như là phòng sách, em ở lại đây nhé, anh đi qua nhìn một chút.”.