Chuyện mà đời này Diệp Ân Tuấn muốn làm nhất chỉ có một, đó chính là để bà xã mình sống vui vẻ sung sướng, anh đã không muốn quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa. Thẩm Hạ Lan vui vẻ dựa vào anh, ngồi máy bay tư nhân rời khỏi Trương Gia Trại. Cô không biết Diệp Ân Tuấn bố trí Trương Linh thế nào, cũng không biết Diệp Ân Tuấn sắp xếp cho ai tiếp quản Trương Gia Trại, chỉ biết Diệp Ân Tuấn không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào, mà cùng cô hành trang đơn giản lên đường. Hai người giống như không phải đi nước T làm chuyện lớn mà là ra ngoài du lịch. Khi máy bay bay đến biên giới nước T, Thẩm Hạ Lan cũng cảm giác được bầu không khí có vẻ khá khác biệt, có một chiếc trực thăng Z-10 đang bay thẳng áp sát về phía bọn họ. “Tổng giám đốc Diệp, là máy bay chiến đấu của nước T.” Phi công vội nói. Thẩm Hạ Lan lập tức căng thẳng. Đến giờ cô vẫn chưa từng trải qua chiến tranh. Diệp Ân Tuấn lại thấp giọng nói: “Vòng qua bọn họ, tránh rađa, cho máy bay bay dưới tầng thấp, bí mật tiến vào trong biên giới nước T. Anh có thể làm được không?” Phi công khẽ nhíu mày, sau đó quyết đoán nói: “Tôi có thể.” “Xin nhờ anh.” Đoạn đối thoại giữa Diệp Ân Tuấn và phi công khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy có chút lo lắng, tay cô không tự chủ được tiến vào trong bàn tay Diệp Ân Tuấn. “Đừng sợ, có anh ở đây.” Một câu nói nhẹ nhàng của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy yên lòng. Có lẽ phi công một trong những tay lái xuất sắc, khi bị trực thăng Z-10 áp sát, đột nhiên bay vút vào mây xanh, trực tiếp rời khỏi không phận nước T. Thấy mấy người Diệp Ân Tuấn bay mất, đối phương chỉ phát cảnh cáo một cái, sau đó lập tức quay trở về. Diệp Ân Tuấn cười lạnh nói: “Một đất nước nhỏ bé mà trang bị vũ khí lại khá tối tân.” Thẩm Hạ Lan không biết anh đang nói gì, không phải chỉ đối mặt cùng đối phương một chút sao? Sao đã nhìn ra trang bị vũ khí của người ta khá tối tân rồi? Lúc này, phi công nói: “Tổng giám đốc Diệp, cần mở vệ tinh giám sát không? Truyền tất cả ở đây trở về.” “Chụp màn hình gửi đến điện thoại di động của tôi, tôi sẽ truyền trở về, hệ thống vệ tinh bên này của anh không thể mở, nếu không lát nữa sẽ bị vệ tinh định vị theo dõi được.” “Được.” Diệp Ân Tuấn bình tĩnh ra lệnh. Nhìn Diệp Ân Tuấn vào lúc này, Thẩm Hạ Lan chợt cảm thấy rất lạ lẫm. Anh vẫn hướng phía trước, vẫn tỉnh táo cơ trí, nhưng trong lúc vô hình dường như đã có thêm một vòng sáng thần thánh. Cô chợt nhớ tới ảnh chụp Diệp Ân Tuấn mà cô nhìn thấy trên tường danh dự, thì ra anh vào lúc rất đẹp trai. Cảm nhận được ánh mắt yêu thương của vợ, trong lòng Diệp Ân Tuấn hơi dừng lại, lập tức trào lên sự thỏa mãn..