Diệp Ân Tuấn trầm giọng nói: “Nếu cậu Mặc không sắp xếp nhiệm vụ khác cho anh, anh sẽ đưa em đến nước T, đến lúc đó chúng ta có oán báo oán, có thù báo thù, quậy cho bọn chúng long trời lở đất mới thôi.” “Có thể không?” Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩng đầu, hai mắt hiện lên vẻ chờ mong. Diệp Ân Tuấn cười bảo: “Có thể, nếu Phương Chính thật sự đủ to gan để giam giữ cô Mặc, vậy ông ta cách ngày mất nước không còn xa nữa.” “Chuyện này liên hợp quốc không quan tâm à?” “Nước T chỉ là một nước nhỏ, chưa được vào liên hợp quốc.” Diệp Ân Tuấn cũng chính vì điều này nên mới muốn giết từng nhóm người có tham vọng ấy. Nghĩ đến những gì ông ngoại phải chịu đựng, nghĩ đến cái chết thảm của ba mẹ, nghĩ đến gia đình mình và gia đình Diệp Ân Tuấn bị tính kế, Thẩm Hạ Lan không chịu được nữa: “Em không thể đợi được nữa.” “Chờ một thời gian đi, sẽ có tin thôi.” Diệp Ân Tuấn an ủi Thẩm Hạ Lan. Hai người ôm nhau một lúc, bụng Thẩm Hạ Lan sôi ùng ục khiến cô hơi xấu hổ. “Hình như em đói rồi.” Cô đỏ mặt khẽ nói. Khoé môi Diệp Ân Tuấn hơi nhếch lên. “Ừm, anh nghe thấy rồi.” “Nghe thấy rồi anh còn không làm đồ ăn cho em? Anh nhìn dì cả của em đi, mới sáng sớm dì đã chuẩn bị đồ ăn cho chú hai. Diệp Ân Tuấn, anh không yêu em nữa rồi.” Thẩm Hạ Lan giả khóc tố cáo. Diệp Ân Tuấn nói không nên lời: “Làm ơn đi, người ta là Tiêu Nguyệt dậy sớm nấu cơm cho chú hai mà.” “Ồ, ý anh là anh chê em không phải vợ hiền, mẹ tốt sao?” Thẩm Hạ Lan hơi nhướng mày, Diệp Ân Tuấn chợt sững người. “Không, không, ý anh không phải như vậy, là lỗi của anh, anh để bà xã bị đói, anh đáng phải chịu phạt. Hay là lát nữa ăn xong ông xã chăm sóc hầu hạ em tận tình nhé?” Mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ bừng tới tận cổ. “Anh đúng là càng ngày càng không đứng đắn.” Nói rồi cô đẩy Diệp Ân Tuấn ra muốn chạy trốn, nhưng bị anh giữ lấy cánh tay kéo lại, ôm cô vào lòng rồi khoá ngay môi cô bằng một nụ hôn nóng bỏng. Thẩm Hạ Lan hơi buồn bực, sao cô lại bị hôn rồi? Nhưng cô cũng không phản kháng, ngược lại còn rất phối hợp. Diệp Ân Tuấn thật sự muốn đè cô xuống giường đại chiến ba trăm hiệp, nhưng nghĩ đến vợ đói bụng, anh đành buông cô ra, hạ giọng bảo: “Anh làm gì cho em ăn trước đã.” “Chắc đầu bếp đã nấu xong rồi đấy, anh lấy nhé, em hơi mệt.”.