Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày, nhưng không nói gì, cô tin Diệp Ân Tuấn sắp xếp như vậy là có dụng ý riêng. Diệp Ân Tuấn gật đầu. Rời khỏi những người đó, tâm trạng Thẩm Hạ Lan cũng thoải mái đi nhiều, nhưng nghĩ đến những binh lính đã chết oan uổng kia, Thẩm Hạ Lan muốn ra ngoài mua một ít tiền giấy đốt cho bọn họ, mặc dù có chút mê tín, nhưng cũng chỉ vì muốn an ủi trái tim. Diệp Ân Tuấn không ngăn Thẩm Hạ Lan làm điều này, anh cũng thấy buồn khi nhìn thấy những người đó chết. Ngày hôm nay, cả Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đều không có tâm trạng, hai người ở trong phòng nghỉ ngơi dưỡng sức. Màn đêm lặng lẽ buông xuống, trong lòng Thẩm Hạ Lan có chút căng thẳng. Cô tự hỏi liệu Trương Linh có lừa họ lần nữa hay không, không biết liệu lần này họ có thể thuận lợi tìm được chú hai hay không? Cô không biết bây giờ chú hai đang phải đối mặt với những chuyện gì và liệu chú ấy có thể đi với cô hay không. Rất nhiều câu hỏi xoay quanh tâm trí Thẩm Hạ Lan, cô thấp thỏm bất an nhưng cũng bất lực. Khi màn đêm hoàn toàn bao phủ mặt đất, Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan, ánh mắt lấp lánh. “Em có sợ không?” “Có anh ở đây, em không sợ.” Thẩm Hạ Lan nhìn ánh mắt nóng bỏng của Diệp Ân Tuấn Thiên, trong lòng đột nhiên yên tâm hơn, có lẽ đây chính là sức mạnh của niềm tin. Không biết từ bao giờ, Diệp Ân Tuấn đã trở thành niềm tin của Thẩm Hạ Lan. Diệp Ân Tuấn khẽ mỉm cười, sau đó nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan bước nhanh về phía nhà thờ họ. Khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đến thì Trương Linh đã ở đó rồi. Không biết là vì sợ bị nhận ra hay vì điều gì khác mà Trương Linh mặc một chiếc áo choàng trùm kín người. Nếu không phải Thẩm Hạ Lan quá quen thuộc với bà ta thì sẽ không nhận ra bà ta. Trương Linh không ngờ Thẩm Hạ Lan cũng đến, nhất thời có chút xấu hổ. “Bà chủ, cô cũng đến sao?” Trương Linh ngượng ngùng nhìn Thẩm Hạ Lan, không hiểu sao bà ta lại rất thiếu tự tin khi đối mặt với Thẩm Hạ Lan. Có lẽ là bởi vì hai người cũng là phụ nữ, cũng có thể là bởi vì bà ta biết tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho Diệp Ân Tuấn, nên sau khi hạ cổ để với Diệp Ân Tuấn, bà ta biết Diệp Ân Tuấn có thể tha thứ cho mình, nhưng Thẩm Hạ Lan thì chưa chắc, vì vậy bà ta có chút e ngại. Thẩm Hạ Lan hiểu ra điều gì đó từ ánh mắt của Trương Linh, thật ra mà nói thì Thẩm Hạ Lan không hài lòng với cách làm của Trương Linh, nhưng mà đã nghe Diệp Ân Tuấn giải thích, cô cũng là một người mẹ, nếu cô là Trương Linh, đoán chừng cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Cô thở dài nói: “Nói cho chúng tôi biết những gì bà biết đi, chuyện đã qua thì hãy cho qua đi, tôi sẽ giải thích với Tranh Tranh.” Thẩm Hạ Lan biết người mà Trương Linh quan tâm nhất lúc này là ai, điều cô không muốn nhất là nhìn thấy bà ta và Diệp Tranh lục đục với nhau, nhưng thực tế lại luôn khiến người ta bất lực. Trương Linh chớp chớp mắt, hốc mắt có chút ẩm ướt. Con trai bà ta đã chết, bây giờ vẫn chưa được yên nghĩ, giờ đây Diệp Tranh giống như đứa con trai thứ hai của bà ta, bà ta thật sự không muốn Diệp Tranh hận mình, bà ta sẽ không chịu đựng nổi. Giờ Thẩm Hạ Lan đã giải quyết những chuyện Trương Linh quan tâm nhất thì bà ta còn có thể nói gì nữa? Còn có gì phải lo lắng nữa?.