Hàn Hi Thần ăn say sưa ngon lành, khóe miệng cười kéo đến mang tai. Nhìn thấy dáng vẻ của anh ta vui vẻ như thế, Diệp Ân Tuấn cười nói: “Quên nói cho anh biết lương khô này là của Dao Lạc, là người phụ nữ của anh cho chúng tôi ăn để đi đường chống đói, nói cách khác, lương khô của Dao Lạc với chúng tôi chẳng có gì khác biệt nhau.” Hàn Hi Thần hơi bất ngờ, lập tức nhìn Dao Lạc. Dao Lạc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, sức khỏe của mợ Diệp vô cùng yếu ớt, lúc đó em không có cách nào khác cho nên mới đưa lương khô cho bọn họ.” Thẩm Hạ Lan lại bật cười, nắm lấy ống tay áo của Diệp Ân Tuấn, nhỏ giọng nói: “Anh đừng có xấu bụng như thế.” “Anh chỉ nói cho anh ta biết tình hình thực tế, mấy đứa con nít trong nhà trẻ thích cướp đồ ăn của người khác, cứ luôn cảm thấy đồ của người khác là ngon hơn. Nhưng mà nó lại không biết đồ của người khác đều xuất phát từ nhà của nó.” Lời nói này của Diệp Ân Tuấn làm Hàn Hi Thần thật sự phiền muộn. Thẩm Hạ Lan cho là anh ta sẽ tức giận, kết quả Hàn Hi Thần lại cười nói: “Không sao hết, tôi thích cướp đồ của người khác đó, cho dù là lấy từ nhà của tôi thì tôi cũng muốn cướp. Sao nào, cậu có ý kiến à?” Bộ dạng vô lại đó quả thật làm cho Diệp Ân Tuấn không dám gật bừa. “Ấu trĩ.” “Cậu không ấu trĩ hả, cậu không ấu trĩ thì làm sao có thể so sánh tôi với trẻ em ở nhà trẻ được chứ?” Hàn Hi Thần hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn miếng lương khô còn sót lại ở trong tay, đột nhiên cảm thấy không ngon nữa. “Không ăn nữa!” Anh ta trực tiếp nhét miếng còn dư cho Dao Lạc. Dao Lạc chẳng đoán được lúc này anh ta đang tức giận hay là không tức giận, chỉ có thể bỏ miếng lương khô xuống, sau đó đi tìm nước. Chờ Dao Lạc đi khỏi, Hàn Hi Thần mới nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Tôi bị nhốt ở đây từ ba đến năm ngày, thời gian mà tôi có thể bảo vệ cho cậu cũng chỉ có ba đến năm ngày, sáng ngày mai cậu vẫn nên nghĩ cách rời khỏi nơi này đi.” “Nếu như tôi nói không thì sao nào?” Diệp Ân Tuấn nhìn cảm xúc phức tạp trong mắt Hàn Hi Thần, trong lòng có hơi không nỡ, nhưng mà vẫn lạnh giọng hỏi: “Anh Trạm đâu rồi?” “Anh ta không có ở đây.” “Vậy thì anh ấy đang ở đâu?” Sự cố chấp của Diệp Ân Tuấn đối với Trạm Dực làm Hàn Hi Thần cảm thấy bực bội. “Cậu chỉ cần quan tâm cậu là được rồi, cậu quan tâm anh đang ở đâu làm cái gì chứ? Anh ta không chết được đâu, các người đều cho rằng anh ta bị điều tra, bị đưa đi, có lẽ sẽ bị xử quyết bí mật có đúng không? Vậy thì tôi nói cho cậu biết, không có đâu, anh ta không bị thương gì hết, không chỉ như vậy, ở đây còn có một nhóm quân đội để cho anh ta tùy ý điều khiển. Nếu như không phải anh ta đến đây, ba của tôi cũng sẽ không bị khống chế. Cho nên, cậu thật sự không cần phải cần thiết lo lắng cho an nguy và sự sống chết của anh ta, nếu như so sánh thì cậu mới là người gặp nguy hiểm, cũng chỉ có kẻ ngu ngốc như cậu mới đần độn chạy tới Trương Gia Trại chịu chết.” Ánh mắt của Hàn Hi Thần có chút bối rối. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lập tức ngây ngẩn cả người. Ở đây, Trạm Dực còn có một đội quân bí mật tùy ý điều khiển à?.