Diệp Ân Tuấn không nói chuyện, chỉ là nắm chặt tay của Thẩm Hạ Lan, sức lực có hơi lớn. Hai người im lặng một hồi, Diệp Ân Tuấn mới nói: “Để một mình anh đi, em trở về tìm bọn nhỏ đi.” “Em muốn đi cùng với anh.” Thẩm Hạ Lan biết Diệp Ân Tuấn sắp xếp như vậy là vì không muốn làm liên lụy tới mình, nhưng mà cô không thể để Diệp Ân Tuấn đi một mình được. Bây giờ Diệp Ân Tuấn bởi vì hoàng kim cổ mà cảm xúc không ổn định, nếu như xảy ra chuyện gì thì sao, cô rất lo lắng. Dường như là anh đã đoán Thẩm Hạ Lan sẽ nói như vậy, Diệp Ân Tuấn khẽ cười một tiếng, ánh mắt có chút dịu dàng. “Em luôn luôn làm cho anh không có cách nào từ chối.” “Vậy thì đừng có từ chối.” Thẩm Hạ Lan ôm lấy eo của Diệp Ân Tuấn, nhẹ nhàng rút vào trong ngực anh, dịu dàng nói: “Chỉ cần thứ mà anh làm, thứ mà anh muốn, em đều có thể đồng hành với anh.” “Được rồi.” Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan thật chặt, sau đó nắm lấy sợi dây thừng bò lên trên cùng với Thẩm Hạ Lan. Người của Dao Lạc đi xa rồi, nhưng mà Diệp Ân Tuấn còn có thể nhận rõ dấu chân của bọn họ. Thẩm Hạ Lan đi theo Diệp Ân Tuấn suốt cả chặng đường, rốt cuộc cũng đã có thể khống chế Dao Lạc lúc cô ta lạc đàn. “Đừng cử động, nếu không thì tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì với cô.” Con dao nhọn sắc bén chống ở bên hông Dao Lạc, nhiệt độ lạnh lẽo dường như xuyên thấu qua quần áo mà chạm vào da thịt. Dao Lạc hơi giật mình, lại có chút ảo não, cô ta cũng phiền muộn. Cô ta bỗng nhiên quay người lại, không hề để ý làm như vậy có bị con dao của Thẩm Hạ Lan làm mình bị thương không, thái độ kiên quyết làm Thẩm Hạ Lan vội vàng lùi về phía sau một bước, nhưng mà cũng cho Dao Lạc có một cơ hội. Ngón tay của Dao Lạc nhanh chóng hướng về phía cổ của Thẩm Hạ Lan, tư thế đó có vẻ như là muốn bóp cổ của Thẩm Hạ Lan. Diệp Ân Tuấn chỉ đứng ở bên cạnh nhìn xem, anh không ra tay. Đoạn đường này đã để anh thấy được kinh nghiệm chiến đấu của Thẩm Hạ Lan không đủ, anh có thể che chở cho Thẩm Hạ Lan cả đời, nhưng mà không thể đảm bảo mình có thể ở bên cạnh Thẩm Hạ Lan từng giây từng phút. Cuối cùng, cô phải tự có năng lực bảo vệ mình trong những cuộc chiến. Bây giờ, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế, Diệp Ân Tuấn không có dự định ra tay, anh muốn xem xem Thẩm Hạ Lan sẽ giải quyết như thế nào. . Đam Mỹ Hay Thẩm Hạ Lan cũng không mong chờ Diệp Ân Tuấn sẽ cứu mình, trong nháy mắt Dao Lạc ra tay với mình, cô đã ý thức được ý đồ của đối phương. Cô không hề hoang mang chút nào mà kề lại gần, lúc cả hai sắp đến gần thì cô liền giơ chân ra. Dao Lạc đột nhiên bị Thẩm Hạ Lan đá ra ngoài. Dao Lạc ngồi sụp xuống đất, Thẩm Hạ Lan đứng trong rừng cây, hơi thở lạnh lùng làm Dao Lạc cảm thấy có chút chán ghét. Đã lâu lắm rồi cô ta chưa thất thủ..