Những chuyện đánh đánh giết giết này, những âm mưu quỷ kế này, có thể cách xa Nghê Nghê là tốt nhất. Nhưng trong đầu Diệp Tranh lại nghĩ tới lời mà Thẩm Hạ Lan đã nói. Mẹ nói: “Mặc kệ là khi nào, Diệp Tranh con đều ở vị trí đầu, Diệp Nghê Nghê và Diệp Minh Triết đều sẽ chọn hy sinh vì con.” Lời này khiến Diệp Tranh sợ hãi, lại vô cùng đau lòng. Không! Cậu bé không muốn Minh Triết và Nghê Nghê làm gì cả. Nghê Nghê như hiện nay khá tốt. Nghĩ tới đây, Diệp Tranh nắm tay của Diệp Nghê Nghê, thấp giọng nói: “Nghê Nghê, đồng ý với anh Tranh, sau này mặc kệ gặp phải chuyện gì hãy tìm anh Tranh và Minh Triết giải quyết thay em, em chỉ cần vui vẻ lớn lên là được. Cái em muốn, cho dù phi lý anh và Minh Triết cũng sẽ giúp em thực hiện, em nhất định phải đồng ý với anh, không được để mình rơi vào nguy hiểm, không được không màng tới an nguy của mình có biết chưa?” Diệp Nghê Nghê khựng lại, nhìn ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Diệp Tranh, đột nhiên mỉm cười. “Anh Tranh, em vất vả như vậy mới sống được, chắc chắn sẽ khiến mình sống tốt. Anh hôm nay làm sao vậy?” Diệp Tranh nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói như vậy, trong lòng càng khó chịu. . ||||| Truyện đề cử: Giả Thành Thân Xong, Vương Gia Tâm Cơ Mất Trí Nhớ ||||| Phải. Diệp Nghê Nghê từ khi sinh ra đã bị bệnh tật dày vò, mà người gây ra tất cả chuyện này là mẹ ruột của cậu bé. Cậu bé có lý do gì để Nghê Nghê và Minh Triết ở trước nguy hiểm che chắn thay cậu bé chứ? Diệp Tranh nói từng câu từng chữ: “Em đồng ý với anh.” Cậu bé quá nghiêm túc, nghiêm túc tới mức khiến Diệp Nghê Nghê có hơi sợ. “Được, em đồng ý với anh là được, anh Tranh như này thật dọa người.” Diệp Nghê Nghê có hơi bị dọa. Diệp Tranh vội vàng thả lỏng cơ mặt, thấp giọng nói: “Anh sẽ cố gắng học y thuật, bảo đảm khiến cơ thể của em khỏe mạnh, sẽ không xuất hiện vấn đề gì, anh thề.” “Không cần nghiêm túc như vậy. Anh Tranh đối với em như nào trong lòng biết rõ. Anh Tranh, đừng nói chuyện này nữa, em hơi đói, anh nói xem chúng ta có nên xuống mua chút gì ăn không? Em nhìn thấy ở bên đường bán rất nhiều quả xoài rất to.” Hai mắt của Diệp Nghê Nghê phát sáng, ánh mắt đó giống như sói đói nhìn thấy đồ ăn, lập tức khiến Diệp Tranh phì cười thành tiếng. “Em đó, chỉ biết ăn.” Cậu bé búng nhẹ cái mũi của Diệp Nghê Nghê, trong mắt đều là sự cưng chiều. “Ăn là bẩm sinh nha. Con người nếu như không biết ăn, vậy không phải sẽ trở thành kẻ ngốc hay sao?” Diệp Nghê Nghê vừa nói vừa kêu người dừng xe. Hai người sau khi xuống xe, phía Diệp Ân Tuấn cũng dừng xe. “Sao vậy?” Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đang hôn nhau say đắm, suýt nữa châm ngòi, bên này đột nhiên dừng lại, anh không khỏi sững người, sau đó nhanh chóng hỏi, hơn nữa còn kéo Thẩm Hạ Lan dậy bảo vệ trong lòng. “Sếp Diệp, cô chủ và cậu chủ dừng lại rồi, hình như muốn mua thứ gì đó.” Tài xế tận trách nhiệm mà báo cáo. Diệp Ân Tuấn nhìn quang cảnh xung quanh. Nơi này chỉ có một con đường trải dài, hai bên đầu là dãy núi, không có nhà nào, sao lại có người bán hoa quả ở đây chứ?.