Diệp Nghê Nghê tưởng Diệp Tranh đang băn khoăn chuyên này, vội nói. Diệp Tranh lúc này mới hoàn hồn, nhìn Diệp Nghê Nghê, có hơi rầu rĩ nói: “Em tự mình ăn đi, anh ăn ít cháo là được, hôm nay không có khẩu vị.” “Sao vậy? Bệnh rồi sao?” Thẩm Hạ Lan vừa nghe thấy cậu bé không có khẩu vị, vội vàng hỏi. Diệp Tranh vội lắc đầu: “Không sao, có thể là đổi nơi khác nên không hợp khí hậu, lát nữa con uống ít thuốc là được.” Thẩm Hạ Lan lúc này mới phát hiện Diệp Tranh giống như đang bài xích sự quan tâm của bọn họ. Loại cảm giác này rất khó chịu. Thẩm Hạ Lan thật sự xem Diệp Tranh thành con trai của mình, nhưng không ngờ tới Trương Gia Trại, quan hệ của bọn họ vậy mà trở nên lúng túng và khó chịu như này. Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Tranh, lại nhìn thấy vẻ buồn bã của Thẩm Hạ Lan, lập tức lạnh lùng mở miệng. “Ăn hết đồ ăn ở trước mặt cho ba, ba mặc kệ con không hợp khí hậu hay trong lòng có cảm xúc gì, khiến mẹ con lo lắng chính là con không đúng.” Lời này khiến Diệp Tranh lập tức phản ứng lại. Cậu bé vội nói: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng cho con, con thật sự không sao.” “Không sao thì tốt, ăn cơm đi.” Thẩm Hạ Lan biết, có vài chuyện, có vài nút thắt cần Diệp Tranh tự mình gỡ bỏ. Nói thế nào đi nữa, Diệp Nam Phương mới là ba ruột của cậu bé, điểm này suy cho cùng không thay đổi được. Diệp Tranh còn muốn nói gì đó, nhưng há miệng, cuối cùng không nói được gì. Bữa cơm này ăn trong không khí hơi đè nén. Sau khi Thẩm Hạ Lan ăn xong thì thu dọn bàn, Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Tranh, ánh mắt hờ hững, lại mang theo một tia ý lạnh. Diệp Tranh vội chạy vào bếp, nói với Thẩm Hạ Lan: “Mẹ, con giúp mẹ.” “Không cần không cần, mẹ làm là được.” Thẩm Hạ Lan sao có thể để Diệp Tranh động tay chứ? Diệp Tranh nhìn Thẩm Hạ Lan, trong lòng rất khó chịu. “Mẹ, con không phải cố ý, mẹ đừng giận con.” “Giận sao? Mẹ tại sao phải giận con chứ?” Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Tranh như này, trong lòng cũng rất buồn bã. Diệp Tranh do dự một lát, nói: “Khi ở nhà thờ, con đã trúng mê hương, đã nói một vài lời không hay, có thể đã khiến ba không vui, con không phải nhằm vào mẹ, cũng không phải nhằm vào ba, con chỉ là… chỉ là…” “Được rồi, mẹ đều hiểu. Tranh, mặc kệ trong lòng con nghĩ như nào, mẹ và Ân Tuấn đều xem như con trai ruột mà đối đãi. Điểm này mãi mãi sẽ không thay đổi.” Thẩm Hạ Lan dịu dàng xoa đầu của Diệp Tranh. Diệp Tranh đột nhiên nghĩ đến Sở Anh Lạc, nghĩ đến người mẹ ruột đã sinh ra cậu bé lại chưa từng quan tâm cậu bé. Cậu bé nghĩ, nếu như mình lên lớn ở bên cạnh Sở Anh Lạc, bây giờ sẽ như thế nào? Cậu bé trước đây chỉ là một người bình thường, cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày đều bị Sở Anh Lạc ép bị bệnh hoặc không thoải mái để thu hút sự chú ý của Diệp Ân Tuấn, những thứ đúng đắn khác đều không được học. Nếu như không phải gặp được Diệp Minh Triết, không phải vì gặp phải Thẩm Hạ Lan, cậu bé không biết mình bây giờ đã trở thành như nào. Có thể nói Diệp Tranh của hiện tại là Diệp Minh Triết và Thẩm Hạ Lan tạo ra, mà cậu bé bây giờ vậy mà đang băn khoăn điều gì? Trái tim của Diệp Tranh bỗng trở nên khó chịu. Cậu bé há miệng, vừa muốn nói gì đó, bên ngoài đột nhiên vang tiếng súng, bỗng khiến Thẩm Hạ Lan lập tức ôm Diệp Tranh vào trong lòng, trái tim của hai người đồng thời siết lại..