Khi nói tới chuyện này, Thẩm Hạ Lan nghĩ tới ba mẹ Thẩm, sau đó lắc đầu, thấp giọng nói: “Ăn cơm thôi, em đói rồi.” “Được, em và con ăn trước, anh và Tranh đi tắm, cả người đều mồ hôi, không thoải mái.” “Ừ.” Thẩm Hạ Lan gật đầu. Diệp Ân Tuấn dẫn Diệp Tranh đi tắm. Diệp Nghê Nghê đung đưa bím tóc của mình, lười nhác nói: “Mẹ, nghe nói chỗ này có con đường đều là đồ ăn ngon, không bằng chúng ta có thời gian thì đi chơi một chuyến.” “Được.” Thẩm Hạ Lan thoải mái đồng ý, ngược lại khiến Diệp Nghê Nghê sững người. “Mẹ, mẹ chắc chứ? Mẹ và ba đến đây không phải để làm việc sao?” “Làm việc là thứ yếu, chủ yếu là dẫn hai đứa đi chơi. Muốn đi đâu chơi thì nói ba mẹ, có thể thỏa mãn các con thì nhất định sẽ thỏa mãn các con.” Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, Diệp Nghê Nghê lập tức trở nên vui sướng. “Thật sao? Vậy quá tốt rồi, con bây giờ muốn ăn hết đồ ăn của con đường này.” “Không thành vấn đề.” Thẩm Hạ Lan mỉm cười. Luôn biết con gái của mình là một cô bé ham ăn, cho nên đối với yêu cầu cô bé đưa ra này cô không hề bất ngờ. “Ô ye! Mẹ vạn tuế!” Diệp Nghê Nghê nhảy lên, dọa cho trái tim của Thẩm Hạ Lan cũng siết lại. “Con chậm thôi, tình trạng cơ thể của mình như nào con không biết sao? Nhìn con đi, ngộ nhỡ đập đầu thì phải làm sao?” Đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, Diệp Nghê Nghê vẫn là Diệp Nghê Nghê của trước đây, cho dù bây giờ phẫu thuật thành công rồi, nhưng tình trạng cơ thể của cô bé vẫn khiến cô lo lắng. Diệp Nghê Nghê lại không để ý mà nói: “Không sao đâu, anh Trạm Dương dạy con rất nhiều động tác, có thể khiến con rèn luyện cơ thể. Mẹ, mẹ đừng xem con là người bệnh nữa.” Thẩm Hạ Lan mỉm cười, dịu dàng nói: “Ở trong lòng mẹ, con mãi mãi là bảo bối của mẹ, sao mà nỡ để con bị thương?” “Hì hì, mẹ tốt nhất.” Diệp Nghê Nghê nịnh nọt. Thẩm Hạ Lan cười rồi hỏi: “Luôn thấy con và Trạm Dương chơi với nhau rất tốt, sao hả? Rất thích anh Trạm Dương sao?” “Dạ, coi như là thích đi.” Diệp Nghê Nghê nghẹo đầu nghĩ một lát rồi đáp: “Trên người anh Trạm Dương có rất nhiều thứ có thể học tập, con người của anh con quá trầm, tuy cũng là thiên tài, nhưng không dính dáng tới lĩnh vực của anh Trạm Dương. Mẹ, con chơi cùng anh Trạm Dương là có thể học được rất nhiều thứ.” “Chỉ như vậy sao?” “Nếu không thì sao?” Diệp Nghê Nghê nhìn Thẩm Hạ Lan với đôi mắt trong trẻo, có chút không hiểu ý trong lời này của Thẩm Hạ Lan..