“Con có thể tạm thời không trả lời không?” Giọng nói của Diệp Tranh có hơi trầm thấp, nếu nghe kỹ, còn có thể nghe ra một chút buồn phiền. Cậu bé ở trong nhà thờ nói mình ăn nhờ ở đậu, lời này bây giờ nói ra từ trong miệng của Diệp Ân Tuấn, Diệp Tranh cảm thấy rất chói tai. Lúc đó cậu bé sao lại nói ra lời lẽ đó? Ở nhà họ Diệp, Thẩm Hạ Lan cũng thế, Diệp Nghê Nghê cũng vậy, thậm chí cả Diệp Ân Tuấn, bọn họ đối xử với cậu bé đều giống như con ruột, đâu có cảm giác ăn nhờ ở đậu chứ? Nhưng hiện nay lời nói ra rồi, giống như bát nước hắt đi, không thu lại được. Diệp Tranh cũng từng ảo não, từng hối hận, hiện nay bị Diệp Ân Tuấn ép như vậy, trong lòng càng có hơi buồn muộn. Nhìn thấy Diệp Tranh lúc này có chút dáng vẻ của một đứa trẻ 5 tuổi lên có, Diệp Ân Tuấn mới cười nói: “Được, đợi sau khi thăm mộ ba của con về thì con nói cho ba.” “Không thể đợi vài năm sau rồi nói sao?” Diệp Tranh cảm thấy thời gian quá gấp. Diệp Ân Tuấn căn bản đang ép cậu bé! “Không thể!” Diệp Ân Tuấn trả lời một cách rất dứt khoát. Diệp Tranh lập tức có hơi buồn bực. Hai người lại chạy tiếp, có điều lần này không có ai nói chuyện. Khi quay về chỗ ở, Thẩm Hạ Lan và Diệp Nghê Nghê đã dậy. Diệp Nghê Nghê rúc trong lòng Thẩm Hạ Lan cười đùa khúc khích, không biết nói chuyện gì vui, chọc Thẩm Hạ Lan cũng cười không ngừng. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy hình ảnh như vậy, trái tim không khỏi mềm ra. “Nói gì mà cười vui vẻ như vậy?” Diệp Ân Tuấn xoa đầu của Diệp Nghê Nghê. Diệp Nghê Nghê sau đó nhảy ra khỏi lòng của Thẩm Hạ Lan, cười rồi nói: “Đây là bí mật của con và mẹ, không nói cho ba. Anh Tranh, anh vậy mà theo ba ra ngoài chạy bộ! Như thế nào? Không khí ở đây tốt không?” “Rất trong lành.” Diệp Tranh mãi mãi dịu dàng với Diệp Nghê Nghê. “Anh Tranh, mẹ vừa rồi nói lát nữa sẽ đi nơi khác, đi dọn mộ cho chú. Anh hôm nay liệu có buồn không? Nếu như rất buồn, vai của em có thể cho anh mượn để dựa vào. Tuy khá gầy yếu, nhưng cũng được.” Nghe thấy Diệp Nghê Nghê nói như vậy, tâm trạng của Diệp Tranh đột nhiên dịu đi rất nhiều. “Được.” “Vậy thì nói rồi nha, móc ngoéo đóng dấu.” Diệp Nghê Nghê đưa ngón út của mình ra. Hai đứa trẻ móc ngoéo đóng dấu, thái độ đó rất nghiêm túc, Thẩm Hạ Lan nhìn mà có hơi cảm động. “Chúng ta cũng từng là trẻ con, nhìn thấy bọn chúng dường như quay lại năm đó.”.