Anh đứng bên cạnh Thẩm Hạ Lan, nghe tiếng violin du dương, không thể không thừa nhận rằng người kéo đàn này quả thật rất hay. Thẩm Hạ Lan dường như đã chìm đắm vào trong đó, vùng giữa lông mày và mắt đều nhấp nhô theo nhịp điệu. Diệp Ân Tuấn rất thích Thẩm Hạ Lan thế này, giống như năm đó lần đầu tiên gặp nhau ở Đại học, sạch sẽ, thuần khiết. Sau khi kéo xong một khúc violin, đối phương dừng lại. Thẩm Hạ Lan đột nhiên có một loại ham muốn muốn đi nhìn người kéo violin. “Ân Tuấn, anh đoán người kéo violin này là trai hay gái?” “Trai, hơn nữa số tuổi không lớn.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan hơi ngây người. “Sao anh lại nói thế?” “Kéo âm sắc này cũng không có vấn đề gì, nhưng sức lực không được mạnh lắm, cho thấy thể lực của người kéo violin có vấn đề.” Thẩm Hạ Lan hơi cong khóe môi lên, lại hỏi: “Vậy tại sao nghe ra được số tuổi không lớn?” “Anh đoán.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn lập tức khiến Thẩm Hạ Lan ngây người, sau đó cười khì khì. “Sếp Diệp, anh mà cũng cần đoán sao?” “Tất nhiên, anh cũng chỉ là một người bình thường. Sao thế? Muốn đi nhìn thử à?” Diệp Ân Tuấn không thua gì con giun trong bụng Thẩm Hạ Lan. Mặc dù những năm gần đây Thẩm Hạ Lan không tiếp xúc hay theo đuổi nhiều với âm nhạc, nhưng Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan luôn luôn thích những thứ đẹp đẽ. Nghe Diệp Ân Tuấn hỏi như vậy, Thẩm Hạ Lan không nhịn được gật đầu. “Vậy thì đi thôi.” Diệp Ân Tuấn nắm tay của Thẩm Hạ Lan đi về phía đối diện. Ở đây chỉ có một ông lão quản gia, khi nhìn thấy Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan đi qua thì có chút ngạc nhiên, khi ông ấy biết được họ đến để gặp người kéo violin, ông lão quản gia đành phải nói: “Người kéo violin là cậu chủ nhỏ của chúng tôi, chủ nhân nhà chúng tôi không ở đây, cậu chủ nhỏ đến đây để tập violin, dự định tham gia cuộc thi violin dành cho thanh thiếu niên vào tháng sau, nên chắc là không có thời gian gặp hai người. Tôi xin lỗi.” Ông lão quản gia không phải người Hải Thành, cũng không để ý những người nổi tiếng trong giới tài chính lắm, đương nhiên không biết Diệp Ân Tuấn, vì sự an toàn của cậu chủ nhà mình, ông ta lịch sự từ chối yêu cầu gặp mặt của Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan. Thẩm Hạ Lan có chút thất vọng, nhưng cũng không làm khó người ta. Khi Diệp Ân Tuấn vẫn muốn nói gì đó, Thẩm Hạ Lan kéo cổ tay áo của anh, sau đó lắc đầu với anh. Thấy Thẩm Hạ Lan không muốn gây sự, Diệp Ân Tuấn dù đang rất tức giận, cũng chỉ có thể đi ra cùng Thẩm Hạ Lan. “Đợi đã!” Đúng lúc này, bên trong truyền đến một tiếng trẻ con non nớt, lập tức kéo lấy bước chân của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn..