Diệp Ân Tuấn cẩn thận cầm con đom đóm từ trên mặt của Thẩm Hạ Lan xuống, nắm lại đặt ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan, anh cười nói: “Tặng cho em, có thể thực hiện một nguyện vọng của em, bây giờ em cầu nguyện đi mợ Diệp.” Trái tim của Thẩm Hạ Lan chưa kịp bình ổn lại, nhìn người đàn ông trước mắt, cô không khỏi cười nói: “Em hi vọng là người một nhà chúng ta có thể vui vẻ khỏe mạnh, cả một đời đều ở bên nhau.” Ánh mắt của Diệp Ân Tuấn mang theo cảm xúc, lập tức buông lỏng tay ra. Con đom đóm nho nhỏ bay lên bầu trời, mang theo ước nguyện tươi đẹp của Thẩm Hạ Lan mà bay đi mất. Diệp Ân Tuấn ôm cô vào trong ngực, thấp giọng nói: “Yên tâm đi, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau mà, cũng sẽ khỏe mạnh vui vẻ.” “Em tin tưởng, bởi vì người đàn ông của em là Diệp Ân Tuấn.” Lời nói này của Thẩm Hạ Lan lập tức làm trái tim của Diệp Ân Tuấn được lấp đầy, làm cho anh cảm thấy trái tim ấm áp. “Mợ Diệp, em lại quyến rũ anh nữa rồi.” “Nói tào lao cái gì đó, rõ ràng là em đang khen ngợi anh mà.” Thẩm Hạ Lan xoay người lại, choàng qua cổ anh. Dưới ánh trăng, hai người thâm tình nhìn nhau, trong mắt chỉ có đối phương. Thẩm Hạ Lan đột nhiên lại cảm thấy hô hấp có hơi dồn dập, cô muốn đẩy Diệp Ân Tuấn ra, lại cảm thấy lực đạo ở bên eo của mình có hơi mạnh, mình đột nhiên ngã vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn. “Mợ Diệp, em đây là đang muốn ôm ấp yêu thương hả?” Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói mang theo ý cười của Diệp Ân Tuấn. Gương mặt Thẩm Hạ Lan lập tức đỏ lên. Cái người đàn ông vô liêm sỉ này! Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn bế lên. Vốn dĩ cô cho rằng vẫn sẽ trở về phòng nghỉ ở suối nước nóng, lại không ngờ rằng Diệp Ân Tuấn ôm cô đi lên trên núi. “Anh muốn đi đâu vậy?” Thẩm Hạ Lan nhìn cảnh sắc xung quanh, không khỏi hỏi một câu. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Ôm em đi trốn, em có dám không?” “Không ra thể thống gì hết, đều đã kết hôn rồi, con đã lớn như vậy rồi, còn bỏ trốn cái gì chứ?” Thẩm Hạ Lan cảm thấy tối hôm nay Diệp Ân Tuấn thật sự buông thả bản thân. Diệp Ân Tuấn lại cười rất thoải mái. “Ai nói có con thì không thể bỏ trốn được chứ, trực tiếp ném bọn nhỏ đi, hai người chúng ta bỏ trốn.” “Lại bắt đầu nói hươu nói vượn rồi đó.” Thẩm Hạ Lan lười biếng phải đấu võ mồm với anh, nhưng mà nụ cười bên khóe miệng vẫn còn chưa mất đi. Diệp Ân Tuấn ôm cô đi được mấy bước, Thẩm Hạ Lan liền nhìn thấy có một thác nước chảy xuống từ phía trên. “Đây không phải là vị trí Cửu Long Trì hả?” Thẩm Hạ Lan còn nhớ rõ Cửu Long Trì là một cái ao nhỏ, tuyệt đối sẽ không tích hợp thành thác nước. Diệp Ân Tuấn cười nói: “Đúng vậy, thác nước ở phía sau Cửu Long Trì.”.