Giọng của Hạ Tử Thu không lớn, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy. Diệp Ân Tuấn ôm chặt lấy anh ta, nở nụ cười xấu xa: “Thiên Ưng, Độc Lang đã trở lại rồi đây.” Biệt danh “Độc Lang” này khiến cơ thể Hạ Tử Thu hơi khựng lại, ánh mắt bỗng chốc ẩm ướt. “Anh về rồi, thật tốt.” Giọng Hạ Tử Thu có chút nghẹn ngào. Diệp Ân Tuấn buông anh ta ra, sau đó nhìn những người anh em xung quanh, có người biết, có người không biết, nhưng không quan trọng, không ai biết câu lạc bộ này là trụ sở chính của Kình Thiên Minh. Nhiều người cho rằng trụ sở chính của Kình Thiên Minh ở nước ngoài, thậm chí các anh em trong Kình Thiên Minh cũng nghĩ như vậy, chỉ có những người anh em cốt cán nhất đã từng bò ra từ cõi chết với Hạ Tử Thu và Diệp Ân Tuấn mới biết thôi. Nơi đây là đô thị loại ba rất bình thường, có thể nói là ở ẩn mình trong thành phố. Hạ Tử Thu gọi người mang trà tới, bảo Thẩm Hạ Lan và bọn trẻ ngồi ở ghế bên cạnh. Tất nhiên, Diệp Ân Tuấn ngồi ở vị trí cao nhất. “Ngân Hồ và Thanh Loan bây giờ đang ở đâu?” Diệp Ân Tuấn khẽ hỏi, nhưng lại tản ra một cổ áp lực rất lớn. Hạ Tử Thu vội nói: “Sau khi tôi nhận được tin của anh thì đã liên lạc với Ngân Hồ. Anh ta đang trên đường trở về. Về phần Thanh Loan, hiện đang ở nước T.” Thẩm Hạ Lan không biết Ngân Hồ và Thanh Loan là ai, nhưng chắc cũng là những người thân thiết nhất của Diệp Ân Tuấn và Hạ Tử Thu. Khi nghe tin Thanh Loan đang ở nước T, cô không khỏi ngẩn người. Diệp Ân Tuấn đã bắt đầu đưa người đến nước T từ khi nào vậy? Thẩm Hạ Lan không biết, nhưng cô rất kính nể sự ung dung thản nhiên của Diệp Ân Tuấn. Diệp Ân Tuấn gật đầu, nhìn vào mắt Hạ Tử Thu, hỏi: “Cung Tuyết Dương kia…” “Giả mạo.” Hạ Tử Thu nhếch lên một nụ cười chua xót. “Nhưng tôi không giết cô ta mà giam giữ cô ta bên cạnh mình, cho dù là hoài niệm cũng được, dù sao thì khuôn mặt kia rất giống Tuyết Dương.” Cung Tuyết Dương là chấp niệm của Hạ Tử Thu. Diệp Ân Tuấn luôn biết điều này, cho nên lúc đầu khi biết có một người tên Cung Tuyết Dương giả mạo xuất hiện thì anh còn lo lắng Hạ Tử Thu sẽ bị người ta tính toán. Cũng may, Hạ Tử Thu dù sao cũng vẫn là Hạ Tử Thu, không những không bị người ta tính toán mà còn giam giữ người ta, nhưng mà đây cũng là phong cách của Hạ Tử Thu. “Tuyết Dương đã mất lâu như vậy rồi, anh cũng nên từ bỏ đi. Tử Thu, anh vẫn còn trẻ, nếu Tuyết Dương còn sống, tôi nghĩ chắc cô ấy cũng sẽ hy vọng anh bắt đầu lại lần nữa.” Diệp Ân Tuấn không phải là người giỏi an ủi người khác, nhưng mà lúc này nhìn thấy anh em của mình khốn khổ vì tình, nhiều năm trôi qua vẫn không thoát ra được nên anh đành phải lên tiếng. “Tôi biết.” Hạ Tử Thu không muốn nói quá nhiều về chuyện tình cảm của mình, Diệp Ân Tuấn thấy vậy nên cũng không nói nữa. “Tôi định dẫn chị dâu anh và bọn nhỏ chơi ở đây vài ngày, lát nữa anh chỉ cho tôi một vài địa điểm du lịch nhé.”.