Thẩm Hạ Lan vô thức ôm lấy cổ anh nhưng lại cảm thấy tư thế này hơi ám muội. Cô định từ trên đùi của Diệp Ân Tuấn tụt xuống nhưng đã bị anh ngăn lại. “Em đừng động đậy, bây giờ anh không chịu nổi sự quyến rũ của em đâu.” Khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên. “Ai, ai quyến rũ anh? Ngồi thế này không hay lắm.” Giọng nói của cô mang theo cảm giác hơi ngượng ngùng, làm Diệp Ân Tuấn càng cảm thấy vui hơn. “Sao lại không hay? Anh thấy cũng hay mà.” “Ai ôi, vợ chồng bao nhiêu năm nay, nhỡ đâu bị con nhìn thấy…” “Đây là phòng ngủ của chúng ta, Hạ Lan, bọn trẻ sẽ không thiếu mắt quan sát như vậy đâu.” Diệp Ân Tuấn yêu chết đi mất dáng vẻ hiện tại của Thẩm Hạ Lan. Bao nhiêu năm qua, tình cảm của cô dành cho anh không những không thay đổi mà đến cả sự ngượng ngùng, xấu hổ này cũng không thay đổi bao nhiêu, lúc nào cô cũng như một bông xấu hổ, khiến anh không thể không trêu đùa cô một phen. Mặt của Thẩm Hạ Lan càng đỏ lên. “Như, như vậy cũng không hay, bọn trẻ đang ở bên dưới đợi chúng ta đấy.” “Thì cứ để bọn trẻ đợi đi.” Diệp Ân Tuấn nói xong, đột nhiên hôn lấy môi của Thẩm Hạ Lan, hành động càn rỡ, khuôn mặt tà mị kia của anh mang đến cho cô một cảm giác hoàn toàn mới. Cô định đẩy ra nhưng không đẩy được, để mặc Diệp Ân Tuấn muốn gì lấy đó. Đến khi Thẩm Hạ Lan sắp không thở được ra hơi nữa thì Diệp Ân Tuấn mới buông cô ra. “Lấy hơi đã.” Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn cười. Người phụ nữ này thật là… Anh lắc đầu, các tế bào trong cơ thể đều đang gào thét nhưng nếu như hiện giờ anh lăn lộn một vòng với Thẩm Hạ Lan, về sau người phụ nữ này nhất định không còn mặt mũi nào để đối diện với bọn trẻ. Diệp Ân Tuấn cố gắng khống chế dục vọng của mình, anh khàn khàn nói: “Em xuống trước đi, anh đi tắm đã.” “Mới sáng sớm tắm nước lạnh không tốt đâu.” Hiện giờ Thẩm Hạ Lan có ám ảnh tâm lý với việc Diệp Ân Tuấn tắm một mình, cô buột miệng nói ra mà không ý thức được những gì cô nói ra có ảnh hưởng lớn thế nào đối với Diệp Ân Tuấn. “Hả? Ý em là anh với em có thể điên loan đảo phượng với nhau sao?” Câu nói này khiến khuôn mặt của Thẩm Hạ Lan đỏ lên lần nữa. “Em không nói như vậy.” Cô nhảy từ trên đùi của Diệp Ân Tuấn xuống, hơi xấu hổ nhưng cũng cảm thấy hơi ngọt ngào. Kết hôn bao nhiêu năm nay, khát vọng của Diệp Ân Tuấn đối với cô vẫn không hề thay đổi, giống hệt như một cậu thanh niên 17 tuổi nhưng cho dù thế nào cũng khiến Thẩm Hạ Lan cảm thấy vô cùng ngọt ngào. . truyện tiên hiệp hay Chỉ có điều là hiện giờ thời cơ không đúng. Diệp Ân Tuấn nhìn thấy như thế, cười nói: “Em xuống trước đi, anh không sao, anh hứa lần này không khóa cửa, chỉ cần em muốn vào thì lúc nào cũng vào được.”.