“Câu hỏi này em không cần thắc mắc và hỏi đâu, chuyện này thuộc về bí mật của hoàng gia, em cũng đừng hỏi.” Phương Nguyên đã nói như vậy, Thẩm Hạ Lan đành bớt tò mò lại. “Được rồi, vậy nên bởi vì trên người Vu Phong có dấu vết đó nên anh mới phát hiện ra đúng không?” “Ừm.” “Vậy Tam điện hạ chưa từng nhìn thấy vết bớt đó của Vu Phong sao?” Phương Nguyên cười lạnh: “Vu Phong là người tâm tư kín đáo, làm sao có thể để lộ mình trước mặt chú ba? Anh đang nghĩ anh ta cam tâm tình nguyện làm quân sư cho chú ba có thể là để tìm một sự bảo vệ. Sự bảo vệ này có thể không phải là sự trừng phạt của pháp luật nước ta, bởi vì một khi thân phận của anh ta bị lộ ra ngoài, cho dù anh ta phạm pháp ở nước em nhưng với thân phận là vương tử của nước T và mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước thì có thể thương lượng được. Anh cảm thấy anh ta đang che giấu thân phận của mình, hơn nữa anh ta luôn mang dã tâm trong người, tâm tư cũng ác độc và kín đáo. Vậy nên em và Diệp Ân Tuấn phải cẩn thận một chút, ngay từ lúc đầu mục tiêu của anh ta đã là nhà họ Diệp, về sau bởi vì cái chết của Vu Linh nên mới không buông tha cho hai người. Anh đang nghĩ có phải nhà họ Diệp có thứ gì mà anh ta muốn không?” Trái tim Thẩm Hạ Lan co rút. “Nhà họ Diệp vẫn còn thứ mà Vu Phong muốn sao? Làm sao có thể được? Những thứ mà ba anh hay Vu Phong muốn đều đã hoàn toàn tan biến sau cái chết của Diệp Tri Thu. Bây giờ nhà họ Diệp đừng nói đến nghiên cứu số liệu gì nữa, đến một chút đồ đạc lúc ban đầu cũng không còn. Bây giờ bọn em chỉ kinh doanh bình thường, Vu Phong còn muốn lấy gì của nhà họ Diệp?” “Anh cũng không biết, đây chỉ là suy đoán của anh, cũng không thể loại trừ khả năng Vu Phong vì cái chết của Vu Linh nên mới nhắm vào hai người. Được rồi, cũng không cần nghĩ nhiều như vậy, nếu như anh đã vô tình biết được bí mật của Vu Phong thì đương nhiên sẽ giúp em thôi, em tự cẩn thận một chút.” “Được.” Thẩm Hạ Lan gật đầu nhưng trong lòng cảm thấy hơi nặng nề. Những thông tin hôm nay cô biết được quá chấn động, cô vẫn chưa tiêu hóa được hết. Tự nhiên lúc này Phương Nguyên lại hỏi cô một câu. “Hạ Lan, em vẫn định để cho tên gián điệp kia sống mà quay về sao?” “Anh có ý gì?” Trong lòng Thẩm Hạ Lan tự nhiên nhói lên. Đương nhiên Thẩm Hạ Lan rất luôn quan tâm đến thân phận của người gián điệp, hiện giờ nghe thấy Phương Nguyên nói như vậy, trong lòng cô không khỏi cảm thấy lo lắng. Phương Nguyên lại nói bằng vẻ không quan tâm lắm: “Không sao, anh chỉ muốn hỏi thôi, nếu em cần anh ta sống để quay về thì anh sẽ giúp em để ý một chút. Khi nào cần thiết anh sẽ ra tay để xử lý anh ta, đến lúc đó không để liên lụy đến em.” “Đừng! Anh tuyệt đối đừng làm như vậy! Em mong anh ta được bình an. Anh, anh ta là bạn của em.” Thẩm Hạ Lan vội vàng nói. Phương Nguyên không quan tâm lắm, chỉ đồng ý qua loa, hai người nói chuyện một lát thì Phương Nguyên cúp điện thoại. Thẩm Hạ Lan chau mày, tìm một số điện thoại bên trong máy. Đây là phương thức liên lạc giữa cô và gián điệp. Thẩm Hạ Lan tìm lại lịch sử trò chuyện trên Facebook, lướt lại nội dung nói chuyện giữa cô và Trương Vũ..