Diệp Ân Tuấn cũng không có chắc chắn lắm. Lúc này Diệp Minh Triết hờ hững mở miệng. “Anh có hơi mệt, không muốn đi, mọi người đi đi, anh muốn nghỉ ngơi.” “Không muốn, anh đã rất lâu không có ở bên người ta rồi. Huống chi bây giờ cũng đến cuối năm rồi, người xấu bên ngoài rất nhiều, anh không muốn bảo vệ em sao?” Lời nói này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết không khỏi nhíu mày. “Anh…” “Ái dà, đừng anh anh gì nữa, mau ăn xong cơm, cùng em ra ngoài mua ít đồ cho ông cố. Ông cố rất lâu không có gặp anh và anh Tranh rồi, các anh đi tay không qua thì ra cái gì chứ?” Lời này của Diệp Nghê Nghê khiến Diệp Minh Triết không nói ra được một chữ từ chối. Cả nhà dưới sự sổi nổi của Diệp Nghê Nghê ngược lại đã ăn một bữa sáng khá là ấm cúng. Tuy mọi người đều khá mệt, nhưng cũng không nhẫn tâm làm mất hứng của Diệp Nghê Nghê. Sau khi ăn sáng xong, Diệp Nghê Nghê quấn lấy Diệp Ân Tuấn đi tới phòng ngủ, nhõng nhẽo muốn xin ít tiền tiêu vặt. Diệp Minh Triết còn đang băn khoăn có nên cùng bọn họ ra ngoài không. Phát điên ở trong nhà thì thôi đi, nếu như ở bên ngoài xuất hiện vấn đề gì, đến lúc đó mặt mũi của nhà họ Diệp sợ là bị cậu bé làm cho mất sạch rồi. Dường như biết được Diệp Minh Triết đang nghĩ gì, Diệp Tranh thấp giọng nói: “Có tớ ở đây, cậu cứ yên tâm đi, thật sự không được tớ lấy kim bạc đâm ngất cậu rồi khiêng về.” “Cái này là cậu nói đấy, ngộ nhỡ người kia lại xuất hiện, cậu đừng khách sáo, trực tiếp đánh ngất tớ rồi khiêng trở về trói lại.” Diệp Minh Triết nói rất là quyết tuyệt, ngược lại khiến Thẩm Hạ Lan cực kỳ đau lòng. “Con trai, con đừng nghĩ quá nhiều, chỉ ra ngoài một lúc thôi, không sao đâu.” Diệp Minh Triết thật sự là không thể đối mặt được với dáng vẻ đau lòng của Thẩm Hạ Lan, biết rõ mình không ra ngoài mới là thượng sách, nhưng lại vẫn gật đầu. Diệp Nghê Nghê và Diệp Ân Tuấn không lâu sau thì đi ra. Nhìn thấy Diệp Nghê Nghê mặc một chiếc váy công chúa màu trắng, mắt Diệp Minh Triết không khỏi sáng lên. “Nghê Nghê em thật xinh đẹp.” “Cảm ơn anh.” Diệp Nghê Nghê cười rất rạng rỡ, chủ động khoác tay của Diệp Minh Triết. Cơ thể của Diệp Minh Triết có hơi cứng đờ, muốn giãy ra, nhưng lại không thể như ý. Cậu bé có chút cười khổ. Diệp Nghê Nghê cũng từng học thuật phòng thân mấy ngày, nhưng không đủ khiến cậu bé không nhúc nhích được, chẳng qua chỉ là trong lòng vẫn có hơi không nhẫn tâm, cho nên đối với Diệp Nghê Nghê thêm một chút bao dung. Bởi vì người của nhà tổ đều được nghỉ lễ rồi, Diệp Ân Tuấn chỉ đành làm tài xế. Một nhà năm người đi ra ngoài. Diệp Nghê Nghê vốn muốn đi dạo, nhưng lâm thời nhìn thấy biển quảng cáo triển lãm đèn băng ở ngoại ô, rất muốn đi tới xem. Hết cách, cả nhà chỉ có một cô công chúa nhỏ như vậy, tự nhiên là lâm thời thay đổi tuyến đường rồi. Chỉ có điều bây giờ là sắp tết rồi, đa số mọi người đều đi mua đồ đạc ở khu thành phố, triển lãm đèn băng ở ngoại ô rõ ràng có rất ít người..