Phương Nguyên ngồi một mình trên ghế, đầu óc rối bời. Hôm nay có được quá nhiều tin tức khiến anh ta nhất thời không thể tiếp thụ được hết, không tiêu hóa được. Mẹ còn sống! Bà ấy vẫn còn sống! Tin tức này đối với Phương Nguyên mà nói thực sự là quá bất ngờ, cũng quá vui mừng. Anh ta không khỏi nhớ lại những chuyện anh ta đã từng trải qua ở trong cung điện này khi còn bé. Khi còn bé, rõ ràng anh ta bị rơi xuống nước sắp chết đuối, nhưng dường như có một người phụ nữ hiền từ nào đó đã vớt anh ta từ đáy nước lên. Sau khi tỉnh lại anh ta hỏi cha mình là ai cứu anh ta nhưng cha anh ta lại nói là một nữ giúp việc. Sau đó bà vú bắt anh ta học bơi lội, cho dù anh ta có khóc lóc ăn vạ tới mức nào thì bà vú cũng không hề động lòng. Còn rất nhiều chuyện giống như thế nhưng trước kia anh ta không hề cảm thấy gì, bây giờ nghĩ lại, rất có thể đều là mẹ anh ta ở bên cạnh chú ý quan tâm tới anh ta. Phương Nguyên hơi cong khóe môi lên, cảm xúc cũng khá hơn rất nhiều, đột nhiên anh ta phát hiện ra qua năm mới này mọi chuyện cũng tốt hơn một chút. Chờ chút! Diệp Ân Tuấn mới vừa nói là bọn họ? Bọn họ là ai? Chẳng lẽ không chỉ có một mình mẹ? Còn có ai nữa chứ? Đột nhiên trong lòng Phương Nguyên hơi mong đợi. Bỗng nhiên anh ta đứng lên muốn tìm người đi thăm dò một chút, nhưng vừa đi được hai bước lại dừng lại. Mẹ không nói cho mình chuyện bà còn sống chắc chắn là có nỗi khổ tâm, mình lại khua chiêng múa trống đi ra ngoài điều tra, không phải sẽ gây rắc rối cho mẹ sao? Đầu óc Phương Nguyên đột nhiên tỉnh táo lại. Bất ngờ quá lớn này khiến anh ta hơi không kềm chế được, nhưng bây giờ ngay cả một người để tâm sự cũng không có. Sao mà đáng buồn! Phương Nguyên cầm điện thoại lên, lướt tìm hết cả danh bạ cũng không tìm được một người anh ta có thể tâm sự. Anh ta cười khổ một tiếng, càng nhớ Thành Lâm hơn. Không biết vô tình hay cố ý, anh ta bấm vào một dãy số trong điện thoại di động. Phương Nguyên khẽ nhíu mày, lúc muốn cúp máy thì đối phương đã nghe máy. “Phương Nguyên, có chuyện gì à?” Giọng nói trong trẻo của Thẩm Hạ Lan giống như ánh nắng xua tan đi mây mù, trong nháy mắt khiến cả người Phương Nguyên đều cảm thấy ấm áp. Anh ta cười cười, dùng trạng thái tốt nhất nói ra: “Không có chuyện gì đâu, chỉ hơi nhớ em nên muốn gọi điện thoại cho em, nghe giọng em một chút mà thôi.” Thẩm Hạ Lan không khỏi dừng một chút. “Phương Nguyên, anh không có chuyện gì chứ?”.