Bạch Tử Đồng và Tiêu Niệm Vi phân công rõ ràng, từng chút tìm kiếm chỗ khả nghi trên người Thẩm Hạ Lan. Cuối cùng nửa tiếng sau, Bạch Tử Đồng phát hiện một chấm đỏ chỉ bằng cái đầu kim ở mu bàn tay của Thẩm Hạ Lan. “Niệm Vi, cô mau lại xem thử, đây là gì?” Tiêu Niệm Vi vội đi tới, lông mày nhíu chặt. “Quả nhiên là nhân tố bên ngoài.” Tuy tìm được nhân tố bên ngoài, nhưng bọn họ không biết Thẩm Hạ Lan chịu nhân tố bên ngoài gì, bây giờ chỉ có thể rút máu của Thẩm Hạ Lan làm kiểm tra chuyên sâu hơn. Có điều thời gian cuộc kiểm tra này có hơi dài, thế nào cũng mất bốn năm tiếng, lúc đó ai cũng không dám đảm bảo Thẩm Hạ Lan sẽ như thế nào. Trái tim của Tiêu Niệm Vi và Bạch Tử Đồng bỗng chìm xuống. “Phải làm sao đây? Có nên nói với anh hai không?” Bạch Tử Đồng có hơi khó chịu muốn khóc. Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trải qua quá nhiều chuyện, bây giờ còn phải chịu chuyện này, bọn họ làm sao mà chịu được? Trái tim của Tiêu Niệm Vi cũng tắc nghẹn đến khó chịu, có điều lại quả quyết nói: “Bắt buộc phải nói cho anh hai biết, huống chi anh hai và Hạ Lan luôn ở bên nhau, bọn họ tiếp xúc với ai, ai khả nghi anh hai rõ nhất. Hai chúng ta chuẩn bị đi. Chị dâu ba, chị kiểm tra thành phần máu của Hạ Lan, tôi và anh hai đi tìm nhân tố bên ngoài. Mặc kệ ai tìm ra kết quả trước, cũng đều là cách duy nhất bây giờ.” Bạch Tử Đồng cũng thừa nhận đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng lồng ngực vẫn rầu rĩ, có hơi muốn khóc. Hai người mau chóng hành động. Sau khi Tiêu Niệm Vi đi ra thì nhanh chóng tìm được Diệp Ân Tuấn, nói kết quả cho Diệp Ân Tuấn. Xung quanh Diệp Ân Tuấn bỗng trở lạnh. “Cô nói cái gì? Ý của cô là nói có người động tay chân với Hạ Lan, Hạ Lan mới thành ra như này?” “Phải.” Lời của Tiêu Niệm Vi khiến mắt của Diệp Ân Tuấn lấp lòe sát khí không thể đè nén. “Dư Khinh Hồng!” Nếu nói ai khả nghi nhất, ngoài Dư Khinh Hồng ra thì còn có thể có ai chứ? Lúc ở bệnh viện, Dư Khinh Hồng chọc giận Thẩm Hạ Lan, Thẩm Hạ Lan lôi cổ áo của cô ta, hai người duy trì một lúc. Lấy mức độ thù hận của Dư Khinh Hồng đối với Thẩm Hạ Lan thì thấy chắc chắn là Dư Khinh Hồng rồi. Chẳng trách Thẩm Hạ Lan cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng. Ông cụ Tiêu ngất xỉu chỉ là một dây dẫn, dụ Thẩm Hạ Lan tới đó, Dư Khinh Hồng dễ dàng có được cơ hội tốt để làm hại Thẩm Hạ Lan ở khoảng cách gần. Nghĩ đến điểm này, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đứng dậy, nói với vẻ giận dữ ngút trời: “Tôi đích thân bắt cô ta tới đây. Minh Triết, con trông mẹ con, có bất cứ chuyện gì gọi điện cho ba.” “Được.” Đôi mắt phượng tuyệt đẹp của Diệp Minh Triết cũng tối đi vài phần. Cậu bé lần đầu tiên có suy nghĩ muốn giết người. Thẩm Hạ Lan không hề hay biết những điều này, cô cảm thấy cả người bị đặt vào chảo dầu, vô cùng khó chịu và dày vò. Cô không thể suy nghĩ, chỉ có thể không ngừng gọi tên của Diệp Ân Tuấn, bất lực mà lại tuyệt vọng. Bạch Tử Đồng đi làm kiểm tra, Tô Niệm Vi và Diệp Ân Tuấn đến nhà họ Tiêu, Tô Nam chỉ có thể truyền dịch cho Thẩm Hạ Lan lần nữa..